Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 71: Sét Đánh
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:39
Chương 71: Sét đánh
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Hoàng đế suýt chút nữa bị sét đ.á.n.h c.h.ế.t!
Lời đồn đãi cứ thế mà truyền.
Nhưng sự thật là . . . tia sét đ.á.n.h trúng thị vệ đứng cạnh ngự giá.
Không biết người thị vệ kia làm chuyện gì trái với lương tâm, mà cánh tay trái bị sét đ.á.n.h bay luôn.
Việc này gây náo động không nhỏ.
Hạ Doanh phái người đè ép tin đồn, cấp tiền an ủi cho thị vệ, rồi bí mật cho người mời Vạn Chương vào cung.
Khi Tang Yên biết chuyện đã là ngày hôm sau.
Nàng chưa ăn sáng đã vội vã chạy tới chính điện của Thanh Ninh điện.
Bên ngoài chính điện, tụ tập rất nhiều tần phi.
Các nàng ăn vận trang điểm lộng lẫy, nhưng tất cả đến đây đều là để tỏ lòng quan tâm.
Trong đó có Tang Nhược Thủy đang cuống cuồng đến ngứa gan ngứa ruột.
Nhưng Hoàng thượng không chịu gặp ai, ai cũng không vào được.
Cho đến khi Tang Yên đến.
Tang Nhược Thủy túm lấy nàng, đẩy vào trong điện: “Tỷ tỷ mau vào xem Hoàng thượng thế nào rồi? Trời ơi, sao lại xảy ra chuyện như thế? Thật làm người ta lo c.h.ế.t đi được!”
Tang Yên cũng rất lo, đang định vào trong thì . . .
Bên trong các đại thần vừa bước ra.
Bọn họ đã xác định được Hoàng đế vô sự, sắc mặt thả lỏng hơn, nhưng lời nói lại đầy lo lắng “Trời có biến số, ai biết ngày mai sẽ thế nào? Hoàng thượng cứ nghĩ mình trẻ khỏe, chẳng xem trọng chuyện này.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng đến nay vẫn chưa có hoàng tự. Nếu thật sự xảy ra chuyện, giang sơn Đại Hạ nguy rồi.”
“Nhìn kìa, Tang gia nữ nhi tới rồi!”
“Các ngươi nói xem, có phải là do mệnh khắc phu của nàng ta hay không. . .”
. . .
Vốn họ đã bất mãn với Tang Yên, giờ còn đổ hết tội lên người nàng.
“Hồng nhan họa thủy!”
“Hoàng thượng gặp kiếp nạn thế này, khó tránh khỏi là do mệnh khắc phu của nàng.”
“Phải đấy, nghe nói nàng ta còn khắc mất cả em dâu! Mà em dâu còn đang m.a.n.g t.h.a.i nữa!”
“Bị trời phạt rồi! Nếu là nữ nhi của ta, ta đã sớm đưa vào am ni cô rồi.”
“Các người chờ xem! Nhà họ Tang sớm muộn gì cũng tự gánh lấy hậu quả!”
. . .
Bọn họ vừa đi ngang qua Tang Yên vừa nghị luận về nàng, từ từ rời đi xa.
Tang Yên cũng vào chính điện.
Trong chính điện
Ngay cả Thái hậu Bùi Y Thanh cũng đến.
Bà ngồi bên giường, tay vân vê tràng hạt, nhỏ giọng nói: “Trời mưa gió giông tố như này mà còn ra ngoài làm gì? Con đấy đứa nhỏ này, càng ngày càng không biết để tâm đến bản thân. Bảo con tìm một người thân cận mà con cứ cự tuyệt. Không nghe lời như vậy, có thể tốt hơn được sao?"
“Thái hậu không cần lo lắng. Trẫm chỉ bị nhiễm phong hàn, mấy ngày là khỏi.”
Hạ Doanh nằm trên giường, trên trán đặt một chiếc khăn lạnh.
Tang Yên nhìn cảnh mẫu từ t.ử hiếu ấy, không biết mở lời thế nào, chỉ lặng lẽ đứng một bên.
Hạ Doanh nhắm hờ mắt lại, vẫn chưa nhận ra nàng đã tới.
Thái hậu nhìn thấy nàng trước.
“Được rồi, biết con không thích nghe ai gia nói nhiều. Ai gia đi đây, để người thân cận của con bầu bạn.”
Nói rồi, bà ngoắc Tang Yên lại, ánh mắt hiền hòa: “Đứa nhỏ ngoan, chăm sóc Hoàng thượng cho tốt. Thử khuyên bảo nó một chút.”
Tang Yên tất nhiên đáp: “Dạ.”
Thái hậu rời khỏi.
Lúc này Hạ Doanh mới thấy nàng. Có lẽ vì đang bệnh, người cũng yếu đi, câu đầu tiên lại là: “Nàng còn biết đến à!”
Nghe mà thấy mùi vị u oán.
Giống hệt một oán phụ.
Tang Yên bị ý nghĩ của mình làm cho bật cười, cố ý nói: “Hoàng thượng nếu không muốn thấy ta, vậy ta lập tức đi ngay, khỏi chướng mắt Hoàng thượng.”
Hạ Doanh lập tức nghẹn họng: “Trẫm khi nào nói là không muốn thấy nàng?”
Hắn rõ ràng là nói nàng đến muộn.
Ngay cả Thái hậu cũng đến trước, còn nàng là người cuối cùng đến.
Tuy hắn biết nguyên nhân là vì Lãnh cung xa xôi, nhưng trong lòng vẫn khó chịu không thôi.
Tối qua hắn gặp sét đ.á.n.h trên đường đi đến Lãnh cung.
Tuy không sao, nhưng cũng bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Còn nàng thì hay quá, bây giờ mới tới.
Tang Yên cũng biết chính mình là nguồn cơn khiến Hoàng đế gặp nạn, trong lòng hơi tự trách, liền dịu giọng hỏi han: “Bây giờ Hoàng thượng cảm thấy thế nào?”
Hạ Doanh đáp: “Đầu đau. Nghẹt mũi. Cả người vô lực.”
Hắn đang bày khổ nhục kế.
Tang Yên biết rõ, nhưng cũng không vạch trần, tiếp tục hỏi: “Hoàng thượng đã uống t.h.u.ố.c chưa?”
Hạ Doanh gật đầu: “Tất nhiên là uống rồi.”
Đúng lúc này, Bùi Mộ Dương bưng t.h.u.ố.c tới: “Hoàng thượng, mau uống t.h.u.ố.c đi ạ. Đã hâm nóng hai lần rồi.”
Hạ Doanh: “. . .”
Ôi, mất mặt quá.
Tên Bùi Mộ Dương này sao chẳng có mắt nhìn chứ?
Tang Yên biết hắn chưa uống thuốc, bèn lạnh giọng: “Hoàng thượng đừng nói với ta là t.h.u.ố.c đắng nên không muốn uống đấy nhé.”
Thật ra đúng là Hạ Doanh không muốn uống.
“Trẫm cảm thấy, t.h.u.ố.c có ba phần độc, không phải bệnh nặng thì không nhất thiết phải uống. Chút bệnh nhỏ này, dựa vào thân thể trẫm, chắc chắc có thể dễ dàng khỏi bệnh."
Hắn thuở xưa nam chinh bắc chiến, thân thể cường tráng, có trúng phong hàn cũng chỉ cần hai bát nước gừng là hồi phục, sinh long hoạt hổ, tinh thần dồi dào.
Tóm lại, không dễ gì chịu uống thuốc.
Tang Yên nghe những lời ngụy biện ấy cũng chẳng khuyên, nói thẳng: “Cũng tốt. Đợi hoàng thượng chịu không nổi nữa, ta có thể ra khỏi cung.”
Hạ Doanh: “. . .”
Đừng hòng!
Nhất định hắn phải chịu nổi!
“Bùi Mộ Dương, đem t.h.u.ố.c cho trẫm!”
Hắn đón lấy bát thuốc, nhắm mắt, uống một hơi cạn sạch.
Đắng đến mức ngũ quan méo xệch, vội vàng lấy tay che mặt.
Tang Yên nhìn bộ dạng ấy, tự dưng thấy đáng yêu, bật cười: “Hoàng thượng, ra là ngài cũng sợ uống t.h.u.ố.c giống trẻ con à.”
Thật ra hắn có kiểu đối lập như vậy, lại càng chân thực, lại càng khiến người ta muốn gần gũi.
Nhưng Hạ Doanh không nghĩ thế, chỉ cảm thấy hình tượng bản thân tan vỡ, lập tức cứng miệng: “Không phải sợ, mà là thấy không cần thiết. Nàng tưởng trẫm giống cái thân thể yếu ớt của nàng sao?”
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm đàn ông, nhất định phải cứng!
Tang Yên cũng không tranh luận với hắn, thấy hắn uống xong t.h.u.ố.c thì ngồi xuống, khuyên nhủ: “Dẫu thân thể Hoàng thượng cường tráng, cũng nên biết quý trọng mình. Ngài là người đứng đầu thiên hạ, trăm họ còn đang trông cậy vào Hoàng thượng đấy."
“Còn nàng? Nàng có trông cậy vào trẫm không?”
Hạ Doanh nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, thở dài xúc động: “Nàng không biết đâu, lúc ấy trẫm thật sự đã rất sợ. Trẫm còn chưa có được chân tâm của nàng, nếu xảy ra chuyện, thật không cam lòng.”
Đề tài này hơi khó tiếp lời.
Tang Yên nghĩ ngợi một chút, cũng cảm khái: “Hoàng thượng trước kia luôn nói mình là Hoàng đế, có trời che chở, nay cũng biết sợ rồi.”
Nàng nhớ tới những lời nghị luận của đám đại thần, trong lòng cũng mê mang theo: Hoàng đế gặp kiếp nạn lần này, có phải vì mệnh khắc phu của nguyên chủ không? Lẽ nào trời cao đang ám chỉ, cảnh cáo điều gì ư?
Đang nghĩ, liền nghe Hoàng đế nói.
“Quả thật, trẫm rất sợ."
“Nhưng trẫm sợ trẫm đi trước nàng, để nàng ở lại một mình, chịu mọi lời chỉ trích của thiên hạ.”
“Trẫm không bận tâm cái gọi là mệnh khắc phu, chỉ lo nàng vì nó mà bị liên lụy, chẳng được yên ổn.”
Lời hắn nói quá đỗi dịu dàng.
Như dòng nước ấm tràn vào nơi khô cạn trong tim nàng.
Thì ra Hoàng thượng lại lo cho nàng đến vậy sao?
Nàng có tài đức gì mà được hắn nặng tình như thế?
“Nếu Hoàng thượng đã biết sợ, vậy càng nên trân trọng bản thân.”
Trái tim Tang Yên rốt cuộc cũng mở ra với hắn: “Hoàng thượng, hiện giờ, chàng không còn một mình nữa.”
Hạ Doanh nghe ra hàm ý trong đó, phấn khởi ngồi bật dậy: “Vậy là, A Yên, nàng thừa nhận, nàng là người của trẫm rồi sao?”
Tang Yên lắc đầu, trong đôi mắt đang dần ảm đạm của hắn, nàng cong mắt cười tươi: "Không phải, Hoàng thượng là người của ta."
Hạ Doanh: “. . .”
Niềm vui bất ngờ ập tới.
Ai là của ai cũng được.
Hắn đồng ý ngay tức khắc: “Được được được, trẫm là người của nàng.”
Vui mừng đến mức không kìm được, muốn nắm lấy tay nàng.
Tang Yên né tránh, dịu dàng nói: “Hoàng thượng vốn đã khó chịu, đừng khiến bản thân phát bệnh thêm.”
Hạ Doanh lắc đầu, ánh mắt kiên định: “Không sao, vì nàng, trẫm cam tâm.”
Nói rồi, hắn đưa tay về phía nàng: “A Yên, đưa tay đây, trẫm muốn nắm tay nàng.”
