Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 72: Chán Nản
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:39
Chương 72: Chán nản
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Bọn họ quen biết lâu rồi, vậy mà vẫn chưa từng chạm vào nhau một lần.
Giờ phút này, nắm tay cũng xem như là một nghi thức.
Tang Yên nghĩ vậy, cũng không từ chối, chỉ là trước khi nắm tay thì phá tan không khí đôi chút, hỏi một câu: “Ngọc sương cao đâu? Thoa lên chưa?”
Hạ Doanh cũng không muốn phát bệnh, làm hại hình tượng của mình, liền để Bùi Mộ Dương đi lấy ngọc sương cao.
Tang Yên trước hết tự thoa một lớp lên tay mình. Tay mềm hơn, có chút hương thơm, xem như bôi kem dưỡng tay vậy.
Thoa xong lại giúp hắn.
Vừa thoa vừa hỏi: “Ta nhớ chàng từng nói bệnh này là tâm bệnh. Trước kia không muốn nghe, giờ ta muốn nghe rồi. Hoàng thượng còn muốn kể nữa không?”
Hạ Doanh gật đầu, cho lui hết người hầu trong phòng, hạ giọng: “Thật ra, cái c.h.ế.t năm ấy của tiên đế có liên quan tới nữ sắc.”
Tang Yên nghe đến đây, trong đầu bất giác hiện ra một căn bệnh: ‘mã thượng phong’.
Trong dã sử cũng ghi chép không ít vị Hoàng đế phong lưu đã c.h.ế.t vì quá kích động lúc hoan sự.
“Chuyện này. . . dù trẻ tuổi cũng phải biết tiết chế.”
Nàng thấy xấu hổ.
Sớm biết vậy đã không hỏi.
Nhưng Hạ Doanh lắc đầu: “Không phải nguyên nhân như nàng nghĩ.”
Tang Yên ngẩn ra: “Vậy là vì sao?”
Hạ Doanh trầm mặc, trong đầu hiện lên bộ dạng đáng sợ của tiên đế lúc bệnh phát tác, thân thể cũng theo đó mà ngứa ngáy, khó chịu.
Hắn vô thức rút tay về, tự thoa ngọc sương cao, đôi mày nhíu chặt: “Năm đó tiên đế thế yếu, đến việc sủng hạnh phi tần cũng không được tự do. Bùi Trinh vì muốn khống chế huynh ấy, liền để huynh ấy chìm trong nữ sắc, thường xuyên chọn bọn ngựa gầy [1] từ bên ngoài đưa vào cung. Sau này, thậm chí còn đưa cả kỹ nữ thanh lâu vào. Tiên đế không biết nội tình, vẫn sủng hạnh. . . để rồi nhiễm bệnh mà c.h.ế.t.”
[1] Ngựa gầy là một từ để ám chỉ hành vi buôn bán bé gái nhà nghèo thời xưa. Thời Minh Thanh, công thương nghiệp của khu vực Dương Châu ngày càng phát triển, nhằm thỏa mãn tâm lý biến thái của hội quyền quý và đám thương nhân giàu có thì một loại nghề quái dị đã hình thành, đó là nghề “nuôi ngựa gầy”. “Ngựa gầy” chỉ những bé gái xinh đẹp bị nha thương, mẹ mìn mua về. “Nuôi” ở đây tức là dạy dỗ, huấn luyện cầm kỳ thư họa, may vá thêu thùa, bí thuật phòng the… cho các bé gái này để nâng giá trị con người của họ.
Tang Yên: “. . .”
Nàng choáng váng.
Nhiễm bệnh mà c.h.ế.t?
Là loại bệnh nàng đang nghĩ tới sao?
“Căn bệnh ấy hành hạ tiên đế mấy ngày liền, khiến toàn thân ông thối rữa, hôi tanh nồng nặc, t.ử trạng vô cùng thê thảm.”
“Đây là bí mật hoàng gia, toàn bộ thái y cung nữ biết chuyện đều đã bị xử tử.”
“Trẫm tận mắt thấy tình trạng t.ử vong của tiên đế, mấy ngày liền toàn gặp ác mộng. Từ ấy, dần dần xem nữ sắc như rắn độc bò cạp, chỉ cần đến gần là toàn thân đau ngứa, buồn nôn.”
Hắn chậm rãi nói ra tâm bệnh của mình.
Tang Yên thầm thở dài trong lòng: Quả nhiên tiên đế mắc phải căn bệnh ấy!
Nàng lập tức hiểu rõ vấn đề, đây là bóng ma thời thơ ấu của hắn, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhận thức của hắn về chuyện nam nữ.
“Hoàng thượng, sinh hoạt phu thê bình thường sẽ không gây ra tình trạng như tiên đế đâu.”
Nàng cố sửa lại suy nghĩ của hắn.
Hạ Doanh gật đầu: “Ừm. Trẫm cũng biết. Chỉ là hễ nghĩ tới chuyện ấy, trẫm liền khó chịu, chán ghét, buồn nôn.”
Tang Yên nghe vậy, thấy hơi kỳ: “Nghĩ tới chuyện ấy là chán ghét, buồn nôn? Hoàng thượng, người chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
“Vậy nếu nghĩ đến ta, cũng y như vậy sao?”
Nếu ngay cả nàng mà hắn cũng phản ứng như thế, vậy mà vẫn yêu nàng, thì đúng là chuyện thần kỳ.
Nàng bắt đầu nghi ngờ hắn vô tính, hoặc là đồng tính luyến ái!
Hạ Doanh không biết nàng nghĩ gì, nghe nàng hỏi vậy, mặt liền đỏ bừng: “Trẫm. . . chưa từng nghĩ tới.”
Tang Yên cảm thấy mình hỏi một vấn đề hết sức ngốc nghếch.
Một người vốn chán ghét chuyện ấy, bản năng cũng sẽ tự động né tránh, sao có thể nghĩ đến nó nữa?
Nhưng nhìn hắn xấu hổ như vậy, nàng lại nổi lên tính nghịch ngợm, hỏi tiếp: “Vậy còn mộng xuân? Hoàng thượng là nam nhân trưởng thành, chẳng lẽ chưa từng mơ mộng gì sao?”
Thậm chí còn. . . không có nhu cầu?
Hay căn bệnh quái lạ ấy đã làm hắn mất luôn bản năng của nam nhân?
Nếu vậy, nàng cùng hắn yêu đương sẽ là tình yêu thuần khiết sao?
Không hiểu sao nàng lại thấy có chút tiếc nuổi.
Ở hiện đại, nàng là phụ nữ lớn tuổi chưa kết hôn, thật ra cũng có một chút nhu cầu.
“Chưa từng mơ. Dù sao trẫm cũng không nhớ gì.”
Hạ Doanh ngượng muốn c.h.ế.t, vội lảng tránh đề tài: “Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa được không?”
Tang Yên thấy mặt hắn đỏ như sắp nhỏ m.á.u đến nơi, liền gật đầu: “Được mà. Chỉ là ta không ngờ Hoàng thượng lại trong trắng đến thế.”
Hạ Doanh: “. . .”
Hắn vốn định nắm tay nàng, bị nàng trêu một câu liền quên luôn.
“Hoàng thượng, Tuyên nương nương cầu kiến.”
Bùi Mộ Dương bước vào bẩm báo.
Hạ Doanh nghe đến Tuyên Nhiêu, cơn khó chịu trong lòng liền vọt lên, nếu không phải nàng ta dây dưa với Tang Yên, hắn sao phải ra ngoài giữa đêm giông bão? Rồi còn gặp sét đánh? Cuối cùng để Tang Yên bị mang tiếng oan?
Tất cả đều do nàng ta!
Hắn lạnh mặt, cau mày: “Cho nàng vào!”
“Vâng.”
Bùi Mộ Dương lui đi. Chốc lát sau, Tuyên Nhiêu tiến vào, hành lễ: “Thiếp thân tham kiến hoàng thượng.”
Hạ Doanh lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Tuyên Nhiêu nói: “Nghe nói hoàng thượng trên đường đến Lãnh Cung bị sét đánh, trong lòng thiếp lo lắng bất an, nên đến xem người.”
Câu nói này lập tức chạm vào chỗ nhạy cảm nhất.
Mắt thường cũng có thể nhìn ra sắc mặt Hạ Doanh chuyển xấu, giọng cũng lạnh lẽo hơn: “Như người đã thấy, trẫm rất tốt, không có gì nữa thì trở về đi. Đúng rồi, ngươi là người trong Lãnh cung, từ khi nào không có mệnh lệnh của trẫm mà ngươi đã dám tự do ra vào?"
Tuyên Nhiêu: “. . .”
Là lỗi của nàng ấy rồi.
Thật ra cũng có liên quan đến Tang Yên.
Tang Yên hay vào Lãnh Cung, lại thân với nàng ấy, đám thị vệ thấy nàng ấy ra vào cũng không dám ngăn cản. Dù sao, cả cung đều biết Hoàng đế sủng ái Tang Yên, nàng mà nói một câu thổi gió, cái mạng ai cũng khó giữ.
“Hoàng thượng, chàng khó chịu thì trút giận lên ta đi, đừng trách Tuyên Nhiêu. Không phải lỗi của nàng ấy.”
Tang Yên biết rõ Hoàng đế đang nói bóng nói gió, mượn cớ mắng Tuyên Nhiêu để ám chỉ nàng làm không đúng.
Hạ Doanh nghe xong, trong lòng vừa đau vừa chua: Xem đi, hắn còn chưa nói bao nhiêu lời, nàng đã vội bênh người khác.
“Trẫm nhớ không lầm, vừa rồi nàng nói trẫm là người của nàng. Vậy nàng đối xử với người của mình thế này sao?”
Đúng là khuỷu tay hướng ra ngoài!
Ở điểm này, hắn và tỷ đệ Tang Quyết, Tang Nhược Thủy thật sự cùng chung tiếng lòng.
Tang Yên bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hoàng thượng, chuyện nào ra chuyện nấy, chàng đừng gượng ép.”
Hạ Doanh vẫn nghẹn một bụng: “Dù sao nàng cũng thiên vị người ngoài.”
Tang Yên thấy hắn cố chấp, cũng không tranh cãi, chỉ dỗ: “Biết rồi. Sau này ta thiên vị Hoàng thượng, được chưa?”
Được!
Hạ Doanh lập tức hài lòng, mắt môi đều cong lên.
Tuyên Nhiêu đứng cạnh ăn cẩu lương đầy miệng, chỉ cảm thấy Hoàng đế thật ấu trĩ!
Bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hoàng đế, nàng ấy giật mình, vội nói: “Thiếp xin cáo lui.”
“Khoan.”
Hạ Doanh thu lại vẻ cợt nhả, nhìn nàng ấy, nghiêm nghị: “Ngươi ở Lãnh Cung nhiều năm, nghĩ chắc cũng đã hối cải. Nể tình phụ thân ngươi vì quốc vong thân, hôm nay trẫm đặc xá, cho ngươi xuất cung.”
Tang Yên chẳng phải muốn Tuyên Nhiêu ra ngoài, muốn cho nàng ta tự do sao?
Hắn thành toàn cho nàng!
Để xem nàng sau này nàng còn đến Lãnh Cung nữa không!
Tuyên Nhiêu không biết ý nghĩ của Hoàng đế, bất ngờ nghe được tin vui, cả người ngẩn ra: “Hoàng thượng?”
Hạ Doanh híp mắt, giọng nâng cao: “Thế nào, ngươi không muốn?”
Tuyên Nhiêu lập tức quỳ xuống: “Không phải. Thiếp tạ ân. Tạ Hoàng thượng long ân.”
Nàng ấy cầu còn không được, mừng đến rơi lệ.
Tang Yên thấy thế cũng vui mừng, thuận miệng tâng bốc: “Hoàng thượng nhân hậu, đúng là phúc của bách tính.”
Hạ Doanh nghe càng khoái chí, ra vẻ kiêu ngạo: “Nàng ở bên trẫm, phúc phần của thiên hạ sẽ còn nhiều.”
Tang Yên: “. . .”
Câu này nghe cứ như thiên hạ có phúc là nhờ nàng vậy.
Không thể không nói, vị Hoàng đế này thật sự quá biết thả thính!
