Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 77: Trân Trọng
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:40
Chương 77: Trân trọng
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Tang Yên chỉ có thể để hắn đi cùng.
Hai người cùng đến Tang phủ thăm Tang Khôn.
Tang Khôn đi Ô Châu diệt châu chấu phải chịu vất vả một phen, cả người đen sạm đi do nắng, lại có thêm vết thương trên người, sắc mặt tiều tụy, chòm râu vốn được chăm chút cũng trở nên xác xơ.
Ông nằm trên giường bệnh, thấy Hoàng đế bước đến thì vùng vẫy muốn xuống giường hành lễ.
“Không cần. Ái khanh đang bị thương trên thương, nằm yên dưỡng bệnh đi.”
Giọng Hạ Doanh ôn hòa, thái độ hiền hậu.
Tang Khôn cảm động đến đỏ cả mắt: “Tạ ơn long ân của Hoàng thượng. Chỉ là . . . thần bất tài, thẹn với ân điển của bệ hạ.”
Ông cũng tự biết mình có lỗi, lại giải thích: “Nhưng thần tuyệt không có ý định nợ bạc của thương hộ. Chỉ là lúc ấy chuyện sổ sách thần giao cho khuyển t.ử quản lý, ai ngờ thê t.ử hắn gặp chuyện, hắn vội vã rời đi, nên mới chậm trễ việc kết toán.”
Thì ra nguyên nhân là do Tang Quyết rời đi.
Vậy vụ Tang Khôn bị ám sát, tám phần cũng có liên quan đến việc Tang Quyết rời đi.
Dẫu sao Tang Quyết cũng có kiếm thuật cao cường, nếu gã ở cạnh Tang Khôn thì bọn thích khách tuyệt đối không xuống tay được, thậm chí có thể bị bắt một cách dễ dàng.
Kẻ đứng sau đúng là giỏi tính toán.
Hạ Doanh nghĩ tới đây, lại càng cảm thấy Tang Khôn vô tội, liền gật đầu: “Trẫm đã biết. Ngươi yên tâm, chuyện này có lý do hợp lý, trẫm sẽ không truy cứu.”
Tang Khôn càng kích động: “Tạ ơn long ân của Hoàng thượng。”
Dĩ nhiên, bên cạnh xúc động, ông vẫn lo cho nhi t.ử của mình: “Chỉ là không biết khuyển t.ử bây giờ thế nào. Tố Hề gả cho khuyển t.ử bao năm, nay còn mang thai, nàng là con dâu được cưới hỏi đàng hoàng của Tang gia, mong Hoàng thượng minh xét.”
Hạ Doanh vừa nghe đến việc này, hơi chột dạ, liếc nhìn Tang Yên, hấy nàng đang nhàn nhã nhìn mình, như chờ xem hắn đáp thế nào, hắn mới từ tốn nói: “Tố Hề vốn đã có phu quân, chỉ vì mất trí mới gả cho lệnh lang, trước sau có thứ tự, tình cảm có nặng nhẹ. Trẫm cho rằng, chuyện tình cảm không thể ép buộc, cứ xem theo tâm ý của nàng ấy.”
Tức là . . . không có ý giúp?
Tang Khôn thất vọng thấy rõ, nhìn sang Tang Yên, nghẹn ngào: “Nữ nhi à, đó là đệ đệ ruột của con đâyú. Con dâu con đang mang cốt nhục Tang gia, cũng là tiểu chất t.ử của con đấy.”
Tang Yên: “. . .”
Cũng có thể là tiểu chất nữ mà?!
Cái tư tưởng trọng nam khinh nữ này!
Nàng khó chịu, mặt lạnh đi: “Hoàng thượng đã đồng ý để đứa bé thuộc về Tang gia. Nếu nàng ấy nguyện ý sinh nó ra.”
Tình cảnh của đứa nhỏ này quá lúng túng.
Nó vô tội.
Nếu như sinh ra được, thì cứ sinh thôi, nhưng nó không có thân mẫu bên cạnh cũng rất đáng thương.
Tang Khôn nghe đến việc đứa trẻ được giữ lại thì cũng yên tâm.
Còn nàng dâu kia, đã không sạch sẽ, thân phận lại thấp hèn, sớm thay cũng tốt.
Tất nhiên trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt ông lại than: “Khuyển t.ử tuổi trẻ nhiều bất trắc, hôn sự chẳng thuận, lão phu đau lòng quá.”
Tang Yên: “. . .”
Cũng đâu đến mức phải dùng chữ đau lòng thê t.h.ả.m như vậy.
Ông đang bán t.h.ả.m à?
Hạ Doanh đã chuẩn bị sẵn đối sách, lập tức trấn an: “Ái khanh không cần phải thương tâm. Trẫm đã đáp ứng, nếu sau này hắn gặp được người mình thích, trẫm sẽ ban hôn cho hắn.”
Tang Khôn lập tức hài lòng, cảm ơn liên hồi: “Tạ long ân Hoàng thượng, thần nguyện tận tâm đền đáp hoàng ân này。”
Những lời sau đều chỉ là khách sáo.
Hạ Doanh hiểu rõ, cười nhẹ, bảo ông dưỡng thương cho tốt, để lại ban thưởng rồi cùng Tang Yên rời đi.
Lâm thị với tư cách nữ chủ nhân, tiễn bọn họ ra đến ngoài cổng. Bà nhìn Tang Yên, muốn nói gì đó nhưng đối diện với Hoàng đế, lại không dám mở miệng, nữ nhi của mình theo Hoàng đế cùng ăn cùng ở mà chẳng có danh phận, đúng là không ổn chút nào.
Mẫu t.ử liên tâm, Tang Yên cũng cảm nhận được, hiểu rõ nỗi lo ấy, cười nói: “Con rất tốt. Mẫu thân cứ yên tâm.”
Lâm thị lập tức được trấn an, vành mắt đỏ lên, cười: “Tốt. Con sống khỏe mạnh là được. Con phải đối xử thật tốt với Hoàng thượng, đừng làm ngài ấy không vui.”
Câu sau vừa nghe đã thấy mang mùi vị nhạc mẫu dặn dò con rể.
Tang Yên không muốn nghe, chỉ chào qua loa rồi lên xe ngựa.
Hạ Doanh đi sau một bước, còn hướng Lâm thị hành lễ như bậc hậu bối, khiến bà hoảng hốt xua tay.
Tang Yên vén rèm nhìn thấy, đợi hắn lên xe, liền lười nhác nói: “Sớm biết vậy, đã chẳng cần đến làm gì.”
Hạ Doanh nghe thế, đoán: “Vì sao lại nói vậy? Là lời mẫu thân nàng nói sao? Đừng bận lòng. Ta biết . . . nàng và người khác không giống nhau.”
Nàng xưa nay không có tư tưởng phải thuận theo nam nhân.
Dạy nàng thuận theo, chính là hành hạ nàng.
Sao hắn nỡ làm vậy.
Tang Yên lắc đầu: “Hoàng thượng hiểu lầm rồi, không phải vì mẫu thân ta.”
“Vậy vì sao?”
“Chỉ là cảm thấy phụ thân, mở miệng câu nào cũng là vì lợi ích của bản thân. Ừm . . . rất không thú vị.”
Tật xấu chủ nghĩa lý tượng của nàng lại tái phát.
Hạ Doanh bật cười: “Quả thật không thú vị. Nếu nàng đã không thích, vậy sau này ít đi lại."
Hắn cầu còn không được, chỉ mong nàng bớt nói đến chuyện xuất cung.
Xe ngựa lăn bánh vững vàng.
Tang Yên vén rèm, nhìn cảnh náo nhiệt ngoài phố, chán đến phát buồn.
Bỗng nhiên, nàng nhớ ra một người: “Hoàng thượng, ta có thể đến thăm Tuyên Nhiêu không?”
Thật ra Hạ Doanh không muốn nàng đi, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, hắn chẳng nỡ từ chối, đành gật đầu: “Nàng muốn đi, thì đi thôi.”
Thế là Bùi Mộ Dương, kiêm luôn vai mã phu, xoay đầu xe ngựa hướng về phía Tuyên phủ.
Tuyên phủ
Từng là danh môn vọng tộc, người đến kẻ đi không dứt, nay đã tiêu điều, lạnh lẽo.
Hai con sư t.ử đá trước cổng bị nắng mưa tàn phá, sứt mẻ không còn nguyên vẹn.
Tấm biển treo cao cũng mờ đến mức khó nhìn ra chữ.
Một lão gác cổng trông như người làm thuê, đang tựa vào bậc cửa mà ngủ gà ngủ gật.
"Lão tiên sinh, ta tìm đại tiểu thư nhà ông, Tuyên Nhiêu."
Tang Yên bước xuống xe ngựa, đi lên trước, nói rõ ý đến.
Lão đầu nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn hai người ăn mặc hoa lệ, vội vàng đứng dậy, mỉm cười đáp lại: "Đại tiểu thư nhà chúng ta còn chưa về đâu. Hai vị khách nhân tìm nàng có chuyện gì? Có muốn vào trong ngồi đợi không?"
Tang Yên không ngờ Tuyên Nhiêu sẽ ra ngoài, lúc này cũng không muốn chờ đợi vô ích, bèn hỏi: "Ông có biết khi nào nàng ấy về không? Ra ngoài làm gì vậy?"
Lão đầu nói: "Chuyện của đại tiểu thư, bọn nô tài như chúng ta nào dám dò hỏi? Còn nàng khi nào về thì khó nói lắm. Hôm qua phải đến giờ Hợi mới về."
Giờ Hợi là từ chín đến mười một giờ tối.
Về giờ đó cũng quá muộn rồi.
Tang Yên không muốn đợi, nói: "Khi nào nàng ấy về, phiền ông truyền giúp tôi một câu nói là được."
Lão đầu gật đầu: "Câu gì? Cô nương cứ phân phó."
"Cố nhân trong cung gửi lời . . . mong nàng bảo trọng."
Nàng mỉm cười nhẹ, trong ánh mắt kinh ngạc của lão đầu quay về xe ngựa.
Hạ Doanh theo vào: "Chắc chắn không đợi sao?"
Tang Yên gật đầu: "Có lúc, gặp hay không gặp . . . cũng không quan trọng đến vậy."
Nàng biết Tuyên Nhiêu đang sống tự do, vui vẻ, thế là đủ.
Một đoàn người quay về Hoàng cung.
Cuộc sống trở lại bình thường.
Tang Yên không còn làm cá mặn nữa, mỗi ngày dành hơn một nửa thời gian ngâm mình trong Tàng Thư Các, đọc sách, ghi chú, chép lại và viết một số cảm ngộ riêng.
Những cảm ngộ đó liên quan đến lý tưởng, tình yêu, đời người . . . với mong muốn khai sáng cho nữ tử.
Thỉnh thoảng lại bị Hạ Doanh kéo đi xem tấu chương.
Đối với thân phận quân sư chính trị này, nàng đã không còn quá bài xích.
Cho đến khi . . .
Điện Vĩnh Thọ phái hạ nhân đến truyền lời.
"Tang cô nương, Thái hậu cho mời."
Người đến là cung nữ tâm phúc bên cạnh Thái hậu, Bồ Châu.
Tang Yên nhận ra nàng ta, trong lòng hơi bất an, Thái hậu bỗng gọi nàng tới, rốt cuộc là vì chuyện gì?
