Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 76: Khắt Khe

Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:40

Chương 76: Khắt khe

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Khung cảnh thật khiến người ta xót xa.

Ngay cả Tang Yên nhìn cũng mềm lòng.

Nhưng Tạ Toại không động lòng, còn trách mắng: “Trước mặt Hoàng thượng, sao có thể khóc lóc như vậy? Không có tiền đồ."

Hắn đúng là người huynh trưởng nghiêm khắc đến hà khắc.

Tạ Cẩm Hoa nấc một tiếng, không dám khóc nữa.

Tang Yên vốn rất thích Tạ Cẩm Hoa, mà đã thích thì không nhìn nổi người khác đối xử tệ với người đó.

Vì thế nàng lên tiếng bảo vệ: “Đại nhân là huynh trưởng, lẽ ra phải thương yêu muội muội. Cớ gì lại vô tình đến thế?”

Tạ Toại đang không vừa mắt Tang Yên, nên đáp thẳng: “Đây là chuyện nhà ta.”

Tang Yên lập tức cười lạnh: “Nàng chưa về nhà, sao tính là chuyện nhà ngươi? Nếu ngươi đối xử với nàng như thế, vậy khỏi cần về nữa. Ta sẽ tìm cho nàng một nhà chồng ở kinh thành, coi như nhà mẹ đẻ của nàng.”

Thực ra cũng không cần gả vội.

Gửi nàng đến chỗ Tuyên Nhiêu là được.

Tuyên Nhiêu là người đã giác ngộ, biết dựa vào sức mình.

Tạ Cẩm Hoa là một cô gái tỉnh táo, theo Tuyên Nhiêu một thời gian chắc chắn cũng sẽ giác ngộ.

Nữ nhân phải giúp đỡ nhau, cùng tỉnh táo, cùng mạnh mẽ.

Tạ Toại không ngờ Tang Yên nói vậy, nhất thời á khẩu.

Lẽ nào y thật sự vô tình với muội mình?

Muội ấy là người y nhặt được khi y còn khốn khó . . .

Khi ấy hắn đã sắp đói c.h.ế.t, vẫn còn nhường phần lương thực tiết kiệm được cho nàng ăn, sao có thể nói là vô tình được?

“Tạ ơn Tang chủ t.ử quan tâm.”

Tuy vậy, chính Tạ Cẩm Hoa lại lên tiếng bênh vực cho huynh trưởng của mình: “Chỉ là người hiểu lầm thôi. Thật ra ca ca ta là người ngoài miệng cứng trông lòng mềm, là người thương ta nhất.”

Tang Yên vốn không biết chuyện quá khứ của hai huynh muội họ, nên không nói thêm, chỉ khoát tay: “Lui xuống hết đi. Ta và Hoàng thượng còn có chuyện phải bàn.”

Ta Cẩm Hoa cúi đầu: “Vâng.”

Ta Toại thì đứng ngẩn ra tại chỗ, không tin được mà nhìn về phía Hoàng đế: Người không nói gì sao? Từ bao giờ mà điện Thanh Ninh lại thành nơi nàng ta lên tiếng thay cho Hoàng thượng rồi?

Hạ Doanh không nói thêm nửa lời, chỉ đưa tay phất nhẹ, ý tứ rất rõ ràng: đi nhanh cho khuất.

Tạ Toại hoàn toàn bối rối: Hoàng thượng, người bị hạ mê d.ư.ợ.c rồi sao? Hay là bị uy h.i.ế.p rồi? Nếu người chớp mắt một cái, thần đây sẽ liều c.h.ế.t hộ giá!

Vừa nghĩ đến đó, tay áo đã bị ai kéo nhẹ.

Y cúi đầu, đối diện với ánh mắt của muội muội mình.

Thích Cẩm Hoa nói nhỏ: “Ca ca, đi thôi. Hoàng thượng vốn luôn sủng ái Tang chủ t.ử mà.”

Tạ Toại: “. . .”

Lố bịch!

Nực cười!

Y muốn nói gì đó, nhưng nghĩ một hồi lại tự đưa ra kết luận: Không được manh động! Hiện giờ tình thế chưa rõ, phải tính toán lâu dài mới được.

Hai huynh muội ai nấy ôm suy nghĩ riêng mà lui ra.

Trong điện lại trở nên yên tĩnh.

Hạ Doanh nhìn sang Tang Yên: “Nàng muốn nói gì với trẫm?”

Tang Yên nói thẳng: “Chuyện vụ án kia, hoàng thượng có đoán được là ai không?”

Phụ thân nguyên chủ là quan viên trong triều. Nếu đã là quan viên, vậy không phải do thù oán cá nhân, thì ắt đa phần là đồng liêu ghen tị nên hãm hại. Nghĩ đến gần đây ai đối nghịch với ông ấy . . . cũng chỉ có người kia.

Hạ Doanh cũng nghĩ giống nàng: “Trẫm biết nàng hoài nghi ai. Nhưng tạm thời đừng kinh động đối phương, cứ để Tạ Toại đi điều tra.”

Tang Yên nghe vậy liền biết hắn đã hiểu rõ, cũng cảm thấy nói chuyện với người thông minh thật nhẹ cả lòng.

Nàng buông chuyện đó xuống, đổi chủ đề: “Hoàng thượng, ta muốn về nhà xem phụ thân thế nào rồi.”

Hạ Doanh không phản đối, còn đứng dậy: “Trẫm cùng nàng đi.”

Tang Yên: “. . .”

Phu thê song song về nhà vợ à?

Giờ còn chưa phải lúc.

“Không được.”

Nàng từ chối: “Hoàng thượng vẫn đừng đi thì hơn.”

Hạ Doanh nhíu mày: “Vì sao?”

Tang Yên giải thích: “Ông ấy không làm tròn bổn phận, mà chàng còn đích thân đến thăm, lại càng khiến ông ấy được nước lấn tới. . .”

Dù bị người ta tính kế, nhưng chuyện cố ý ép giá và nợ tiền là thật. Đó là thất trách.

Hạ Doanh biết nàng nói đến chuyện gì, không hề để bụng, còn bật cười: “Nàng đừng nghiêm túc quá. Cũng đừng nói mấy lời đó trước mặt ông ấy, ta sợ ông ấy nghe lại chịu không nổi, buồn quá ngất đi. Dù gì đó cũng là phụ thân nàng, sao đến nỗi nàng phải khắt khe như vậy?”

Tang Yên: “. . .”

Khắt khe!

Chữ ấy đ.â.m đúng dây thần kinh nhạy cảm của nàng.

“Hạ Doanh, chàng dám nói ta khắt khe?!”

Nàng nổi giận thật rồi, đến tên húy Hoàng đế cũng gọi thẳng.

“Tang chủ t.ử . . .”

Bùi Mộ Dương hoảng hốt nhắc nhở: “Chủ tử, xin cẩn ngôn!”

Tang Yên cũng biết mình phạm thượng, trong lòng thoáng chột dạ, nhưng chỉ một thoáng thôi, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh: “Ta vô lễ với Hoàng thượng, ta sẽ tự đi kiểm điểm.”

“Đợi đã!”

Suy nghĩ của Hạ Doanh không chung đường với nàng, xua tay bảo Bùi Mộ Dương lui xuống, rồi lại cười: “Không sao. Đây là lần đầu nàng gọi tên trẫm, cảm giác thật . . . khác.”

Trong mắt hắn, ở trước mặt nàng, hắn như không còn là Hoàng đế nữa, mà chỉ là một người nam nhân bình thường.

“Nàng gọi lại lần nữa đi.”

Tang Yên không gọi, giờ nàng vẫn còn đang giận.

“Hoàng thượng làm khó ta rồi."

Nàng tự giễu: “Ta khắt khe đến vậy, chẳng biết lúc nào bị thất sủng, sao dám vượt lễ?”

Hạ Doanh biết mình lỡ lời, lập tức đổi giọng: “Trẫm không có ý đó. Chỉ nghĩ nàng đối với người nhà hơi quá nghiêm thôi. Họ là người nhà của nàng, mà nàng lại là bảo bối trong tim trẫm. Chỉ cần dính chút ánh sáng từ nàng, đó đã lúc phúc của bọn họ.”

Tang Yên biết nhà họ Tang đưa con gái vào cung với chỉ với hai mục đích: một là làm rạng rỡ tổ tông, hai là kiếm thêm quyền thế.

Nhưng nàng là người xuất thân từ tầng đáy, càng hiểu nỗi khổ của dân thường. Nàng chỉ muốn vì họ mà trừ bớt vài kẻ tham ô, hại dân.

“Hoàng thượng, làm quan thì không được mưu cầu tư lợi.”

Tang Yên trịnh trọng nói ra lập trường của mình.

Hạ Doanh dịu dàng nhìn nàng, không phản đối, chỉ từ tốn khuyên nhủ: “Nhưng A Yên, nước quá trong thì không có cá, người quá nghiêm thì chẳng ai dám theo.”

Một câu khiến người ta bừng tỉnh.

Tang Yên ngẩn ra: Ừ nhỉ, cũng có lý. Nàng hình như . . . hơi lý tưởng quá.

“A Yên, tâm nàng trong trẻo, linh hồn nàng ở nơi cao. Điều đó tốt lắm, trẫm cũng hy vọng nàng mãi như vậy. Những dơ bẩn trên đời này. . . nàng đừng để mắt đến.”

Giọng nói dịu dàng, sủng ái như rót mật vào tai.

Tang Yên bất đắc dĩ: Sao nói một hồi lại thành thả thính rồi?

Giận không nổi nữa.

Nàng tự xét lại: “Là ta nghĩ đơn giản quá. Hoàng thượng nói đúng . . . chẳng ai hoàn mỹ cả. Dù ta đúng, cũng không cần ép người ta sai. Cứ làm tốt việc của mình trước.”

“A Yên, nàng đã rất rất tốt rồi.”

Hắn vẫn còn nói lời ngọt.

Tang Yên bị hắn làm cho bật cười, cũng đáp lại một câu: “Hoàng thượng cũng rất rất tốt.”

Hạ Doanh hiếm khi nghe nàng khen trực diện, nhìn nàng đầy ngạc nhiên, còn hỏi: “Trẫm tốt chỗ nào?”

Tang Yên nghiêm túc đáp: “Hoàng thượng học vấn uyên thâm, có tầm nhìn rộng, đầu óc lại thông tuệ hơn người, nghĩ gì cũng thấu suốt. Chỉ là . . . trong chuyện tình cảm thì hơi kém. Điều này cũng hợp với câu kia, chẳng ai hoàn mỹ cả.”

“Không.”

Hạ Doanh lắc đầu, nhìn nàng, giọng nghiêm mà ấm: “A Yên, trong mắt trẫm, nàng mới là người hoàn mỹ.”

Tang Yên: “. . .”

Lời ngon tiếng ngọt không lẫn vào đâu được!

Nàng bật cười bất lực: “Hoàng thượng, mới nãy người còn nói ta khắt khe.”

Hạ Doanh điềm nhiên: “Ai nói khắt khe thì không thể hoàn mỹ? Sự khắt khe của nàng. . . chỉ càng khiến nàng thêm hoàn mỹ.”

Tang Yên: “. . .”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.