Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 80: Tà Ác
Cập nhật lúc: 24/12/2025 20:40
Chương 80: Tà ác
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Bùi Mộ Dương nào dám tiếp lời?
Nhưng nghĩ đến tính cách của Tang Yên, quả thật rất có khả năng sẽ đá Hoàng đế xuống giường.
“Đi lấy thứ đó lại đây.”
Hạ Doanh vẫn muốn xem.
Hắn không tin mình có thể bị buồn nôn đến c.h.ế.t.
Bùi Mộ Dương lúc này không dám đưa nữa, nhỏ giọng khuyên: “Hoàng thượng, xin chớ nóng vội.”
Cung nữ đã bưng t.h.u.ố.c tới.
Bùi Mộ Dương lập tức nhận lấy, đưa đến trước mặt Hoàng đế: “Xin Hoàng thượng trân trọng long thể.”
Hạ Doanh uống cạn t.h.u.ố.c trong một hơi, vẫn kiên quyết: “Bớt nói nhảm, mang thứ đó lên đây.”
Bùi Mộ Dương thấy vậy, chỉ đành dâng đồ lên.
Kết quả vừa dâng lên, t.h.u.ố.c vừa uống xem như phí công.
Hạ Doanh lại nôn, vừa nôn vừa xem, chẳng khác nào tự hành hạ mình.
Bùi Mộ Dương biết không thể tiếp tục như vậy, chủ yếu là tổn hại long thể, chỉ còn cách cho người sang điện phụ mời Tang Yên tới.
Khi Tang Yên bước vào, trong điện cung nữ đang dọn dẹp chỗ nôn ói trên đất, còn đốt rất nhiều hương liệu.
Bận rộn một hồi, trong điện lại khôi phục như cũ.
“Nàng tới đây làm gì?”
Hạ Doanh nhìn qua từng lớp sa mỏng, thấy người lúc này hắn không muốn gặp nhất.
Bộ dạng này của hắn, Bùi Mộ Dương cũng dám gọi nàng tới!
“Bùi Mộ Dương, ngươi thật to gan!”
Hắn cuống cuồng kéo chặt áo ngủ, quay lưng lại, giận dữ quát: “Người đâu, lôi ra ngoài, trượng trách ba mươi!”
Thị vệ nghe lệnh lập tức xông vào.
Bùi Mộ Dương “rầm” một tiếng quỳ xuống: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!”
Gã quay sang Tang Yên, dập đầu cầu xin: “Cầu Tang chủ t.ử thương xót tiểu nhân!”
Tang Yên biết gã lo cho thân thể Hoàng đế nên mới cho người gọi mình, động cơ là tốt, người cũng trung thành, bị đ.á.n.h thật sự khiến người ta lạnh lòng, liền thay gã nói đỡ: “Được rồi, nếu ngươi có bất mãn gì thì cứ trút lên ta, hà tất phải làm khó hắn?”
Hạ Doanh: “. . .”
Hắn sao có thể có bất mãn với nàng?
Chỉ là lúc này, quả thực không tiện gặp nàng.
“Nàng ra ngoài trước đi. Đợi ta khá hơn, sẽ nói rõ với nàng sau.”
Hiện tại hắn y phục không chỉnh tề, đầu tóc bù xù, bộ dạng chật vật, thật sự không thể gặp nàng.
Tang Yên mơ hồ đoán được mấy tâm tư nhỏ này của hắn, liền nói: “Hoàng thượng, ngài là nam nhân trưởng thành, sao lại xem trọng vẻ bề ngoài đến vậy?”
Hành vi này của hắn khiến nàng chợt nhớ tới Lý phu nhân, sủng phi của Hán Vũ Đế.
Nghe nói trước khi bệnh mất, Hán Vũ Đế nhiều lần xin gặp nàng một lần, đều bị nàng từ chối.
Lý do cũng rất đơn giản, nàng không muốn ông nhìn thấy bộ dạng tiều tụy, bệnh tật của mình.
Nàng muốn đến c.h.ế.t, trong lòng ông, nàng vẫn là dáng vẻ đẹp nhất.
Thật ra, làm như vậy, chẳng phải cũng rất hèn mọn đáng thương hay sao?
Tình yêu của đế vương quá mờ ảo, vì giữ lại một sợi, dù sắp c.h.ế.t cũng không dám để ông nhìn thấy dung nhan bệnh tật của mình.
Không biết lúc bản thân nàng c.h.ế.t, có sợ hãi không? Có cảm thấy cô độc không?
“Trẫm không phải xem trọng vẻ bề ngoài, trẫm là sợ dọa đến nàng.”
Hạ Doanh giải thích hành vi của mình.
Tang Yên hoàn hồn, không để ý nói: “Hoàng thượng lo xa rồi, lá gan ta không nhỏ đến vậy.”
Vừa nói, nàng vừa vén màn sa, bước vào trong.
Hạ Doanh nghe động tĩnh, theo phản xạ chui thẳng vào trong chăn.
Tang Yên: “. . .”
Có cần thiết vậy không?
Nàng sắp bị hắn chọc cười: “Hoàng thượng, ngài không nóng sao?”
Hạ Doanh nóng muốn c.h.ế.t, không chỉ nóng, toàn thân còn đau ngứa, khó chịu vô cùng.
Nhưng hắn nhất quyết không chịu ra.
“Nàng về đi. Trẫm lát nữa sẽ ổn.”
“Không.”
Tang Yên ngồi bên giường, nghĩ nghĩ, rồi nói một câu ngọt ngào: “Hoàng thượng không cần như vậy. Dù Hoàng thượng trông như thế nào, ta đều thích.”
“Thật sao?”
Hạ Doanh có chút rung động, nhưng vẫn không chịu vén chăn.
Hắn nóng đến toát mồ hôi, cả người dính dấp khó chịu.
“A Yên, nàng ra ngoài trước đi, coi như trẫm cầu xin nàng, để trẫm đi tắm một chút, chỉnh đốn lại bản thân, được không?”
Giọng hắn gần như cầu khẩn.
Bộ dạng cũng hèn mọn đến mức không chịu nổi.
Tang Yên mềm lòng, không làm khó hắn, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Doanh lén thò đầu ra, thấy nàng đã đi, liền gọi Bùi Mộ Dương vào, bảo chuẩn bị nước lạnh.
Hắn tắm nước lạnh một lượt, người đã thoải mái hơn, những nốt sần trên người cũng dần lặn xuống.
Tâm trạng cuối cùng cũng khá lên.
Nhưng hắn vẫn ghi thù, nhấc chân đá Bùi Mộ Dương một cái: “Ngươi dám tự ý quyết định! Ra ngoài quỳ một canh giờ!”
Sấm sét hay mưa móc, đều là ân điển của quân vương.
Bùi Mộ Dương không dám cãi, trong lòng kêu khổ, ngoài mặt vẫn cười: “Tạ ơn Hoàng thượng rộng lượng.”
Gã ra ngoài điện quỳ.
Không ai dám giám sát gã.
Gã có thể lười biếng, cũng có thể bằng mặt không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quỳ.
Chỉ cần Hoàng đế không chán ghét hắn như Dư Hoài Đức là được.
Một canh giờ thôi, trước kia cũng đâu phải chưa từng quỳ.
“Đây là sao vậy?”
Tang Yên đợi nửa canh giờ, lại tới, thấy Bùi Mộ Dương đang quỳ, liền hỏi một câu.
Bùi Mộ Dương cười khổ đáp: “Nô tài chọc giận Hoàng thượng. Là lỗi của nô tài. Hoàng thượng bảo nô tài quỳ một canh giờ. Không sao đâu. Chủ t.ử mau vào trong đi. Hoàng thượng đang đợi.”
Tang Yên nghe xong, nghĩ một chút, giao cho gã một việc: “Ta muốn ăn tổ yến chưng, ngươi sang Ngự thiện phòng báo một tiếng đi.”
Bùi Mộ Dương lập tức bò dậy, cười nói: “Nô tài đi ngay, lát nữa về quỳ tiếp.”
Tang Yên không tỏ ý kiến, cất bước vào điện.
Trong điện
Hạ Doanh ngồi trên giường, nhíu chặt mày, vẫn đang nghĩ về bức tranh tị hỏa, xem thôi đã nôn rồi, vậy thì làm sao làm theo được? Làm sao sinh con với Tang Yên? Dù rằng hắn đã hiểu rõ các bước.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tang Yên lên tiếng hỏi: “Đang yên đang lành, sao lại phát bệnh? Lại có ai chạm vào ngài rồi?”
Hạ Doanh nói thật: “Không ai cả. Chỉ là xem mấy bức tranh tị hỏa thôi.”
Tang Yên: “. . .”
Một câu nói làm người ta chấn động.
Tranh tị hỏa = xuân cung đồ nhỉ?
Sao đột nhiên lại nói tới cái này?
Khoan đã, trọng điểm là . . . hắn xem những hình vẽ đó cũng sẽ nôn sao?
Bệnh tình này hình như đã nặng đến mức vô phương cứu chữa rồi?
Ai, chuyện này thật khó giải quyết.
Hạ Doanh đợi một lúc, không thấy nàng đáp, liền hỏi: “Sao nàng không nói gì?”
Tang Yên bất lực nhìn hắn:
“Ta không biết nên nói gì.”
Nàng thật sự không ngờ bệnh tình của hắn lại nghiêm trọng đến vậy.
Trước kia còn cảm thấy hắn làm quá, sủng hạnh một phi tần thôi mà, làm vài phút là xong, đâu đến mức không nhịn nổi chứ?
Nhưng bây giờ, nàng thấy hoang mang rồi.
Hạ Doanh cũng hiểu, thở dài nói: “Ừm, trẫm cũng không biết nên nói gì.”
Hắn đã buông xuôi, kiểu phá bình sứt mẻ cho xong: “Hay là . . . nàng chuốc say trẫm đi? Có lẽ trẫm say rồi, sẽ mặc cho nàng muốn làm gì thì làm.”
Tang Yên: “. . .”
Cái ý kiến tồi tệ gì đây!
Nàng hận vì đã nói ra!
Nàng cũng chỉ là nói suông trên giấy, chứ nào dám làm thật, cũng chẳng muốn tự thân thực hành!
“Hoàng thượng, ngài đừng nói đùa nữa.”
Nàng không làm nổi chuyện hồ đồ với một kẻ say rượu, trời ơi, chỉ nghĩ thôi đã thấy quá tà ác rồi!
Quá bẩn bỉu.
Nàng cũng đâu có đói khát đến mức ấy!
Nhưng Hạ Doanh lại rất nghiêm túc: “Trẫm không nói đùa. Trẫm muốn sinh con với nàng. Nhất định phải sinh.”
Nói xong, hắn liền sai người đi lấy rượu.
Rất nhanh, rượu đã được mang tới.
Hắn uống hết vò này đến vò khác.
Tang Yên thấy hắn làm thật, đành đỏ mặt nói: “Thật ra thì, Hoàng thượng, không giấu gì ngài, nam nhân khi thật sự say rượu thì . . . chỗ đó, sẽ không có phản ứng.”
Hạ Doanh: “. . .”
Hắn không hiểu, ngẩn ra một lúc, ngây thơ hỏi: “Vậy nếu say nửa chừng thì sao?”
Tang Yên lắc đầu: “Không được. Nửa say mà làm chuyện đó, cho dù có mang thai, cũng không tốt cho đứa trẻ, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó.”
Hạ Doanh bực bội gãi đầu: “Sao sinh một đứa con lại khó khăn đến vậy?”
