Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 85: Sợ Bóng Sợ Gió
Cập nhật lúc: 25/12/2025 13:02
Chương 85: Sợ bóng sợ gió
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
“Hoàng thượng!”
Thị vệ xông vào, thấy cảnh này, ai nấy đều kinh hãi thất sắc.
“Mau gọi ngự y! Hoàng thượng thổ huyết rồi!”
Bùi Mộ Dương gào to.
Cả một mảnh hỗn loạn.
Hạ Doanh từ từ tỉnh lại, trong mắt còn ngấn lệ, trong miệng nghiến răng căm hận: “Bùi Y Thanh, trẫm muốn g.i.ế.c ngươi! A a——”
Đau đớn đến tột cùng, lý trí hoàn toàn tan vỡ, giống như dã thú bị dồn đến bờ vực
Trường kiếm đã nằm gọn trong tay.
Hắn lau vết m.á.u nơi khóe miệng, định quay đi g.i.ế.c Thái hậu.
Bùi Mộ Dương cùng các thị vệ đồng loạt ôm c.h.ặ.t lấy hắn, lớn tiếng gọi: “Hoàng thượng, Hoàng thượng xin nén bi thương! Hoàng thượng hãy bình tĩnh! Thái hậu không thể g.i.ế.c! Hoàng thượng!”
“Cút! Vì sao không thể g.i.ế.c! Trẫm muốn g.i.ế.c bà ta! Tất cả đều phải c.h.ế.t! Người trong Vĩnh Thọ điện, toàn bộ phải c.h.ế.t! Bùi gia tru di cửu tộc! Tất cả bọn họ đều phải. . .”
Hai chữ “bồi táng” còn chưa kịp thốt ra, người nằm dưới tấm vải trắng bỗng phát ra một âm thanh yếu ớt: “Hoàng . . . thượn. . .”
Chỉ hai chữ, tựa như âm thanh từ thiên giới, khống chế con ác thú hung bạo kia.
“Bùi Mộ Dương, có, có tiếng . . . là giọng của nàng ấy . . .”
Hạ Doanh đứng sững tại chỗ, không dám quay đầu: “Là trẫm nghe nhầm sao? Trẫm nghe thấy giọng của nàng ấy. Nàng đang gọi trẫm.”
“Hoàng thượng. . .”
Như để đáp lại lời hắn, lần này hai chữ kia vang lên rõ ràng hơn.
Bùi Mộ Dương đã nhìn về phía người được đắp vải trắng, cũng không dám cử động: “Hình, hình như là. . .”
Gã ra hiệu cho thị vệ bên cạnh vén tấm vải trắng lên.
Tim gã căng thẳng đến mức sắp nhảy ra ngoài, ông trời ơi, xin hãy phù hộ Tang chủ t.ử còn sống. Nếu không, Hoàng thượng của gã biết sống thế nào đây?
Tấm vải trắng cuối cùng cũng được vén lên.
Tang Yên ngủ rất lâu, lúc này trước mắt bất ngờ sáng rực, có chút không dám mở mắt, chỉ khẽ gọi: “Hoàng, Hoàng . . . thượng. . .”
Bùi Mộ Dương gần như mừng đến rơi lệ: “Hoàng thượng, Hoàng thượng! Là Tang chủ t.ử! Nàng ấy còn sống! Trời phù hộ, Tang chủ t.ử còn sống rồi!”
Lúc này Hạ Doanh mới dám quay đầu.
Sau đó, hắn nhìn thấy Tang Yên chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt mơ hồ, dường như còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
“Tang . . . Tang Yên?”
Hắn bước tới, tay chân lạnh ngắt, môi run rẩy.
Nàng . . . vẫn là nàng sao?
Tang Yên nhìn thấy Hoàng đế, tủi thân òa khóc: “Sao giờ chàng mới tới. Ta sợ lắm. Thật sự. Ta sắp bị dọa c.h.ế.t rồi.”
Là nàng!
Là nàng thật rồi!
Hạ Doanh đột ngột ôm chầm lấy nàng, niềm vui mừng mất rồi lại có được hoàn toàn khống chế hắn, khiến hắn hôn loạn xạ lên má nàng, trán nàng, cả mái tóc nàng: “Xin lỗi, là trẫm không tốt, là trẫm không tốt. Nàng đ.á.n.h trẫm đi. A Yên, A Yên của trẫm, nàng trở về rồi, thật tốt, thật tốt . . .”
Tang Yên bị hắn ôm c.h.ặ.t đến mức khó thở.
Hắn hôn loạn xạ lên nàng, trông chẳng khác nào một chú ch.ó nhỏ đang vui sướng.
Rất đáng yêu, nhưng cũng khiến người ta không thoải mái.
Đầy cả nước miếng.
“Được rồi, chàng thả ta ra trước đã. . .”
“Không thả, không thả. Trẫm vừa buông tay, nàng đã biến mất.”
Hắn vẫn chưa có cảm giác an toàn, chỉ có thể ôm c.h.ặ.t nàng trong lòng, siết c.h.ặ.t hết lần này đến lần khác.
Tang Yên hô hấp khó khăn, buộc phải giãy giụa: “Buông ra, Hạ Doanh, ta sắp bị chàng siết c.h.ế.t rồi.”
Bùi Mộ Dương thấy tình hình không ổn, vội vàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Tang chủ t.ử thật sự sắp không thở nổi rồi! Hoàng thượng, mau nới tay ra đi.”
Hạ Doanh vẫn không buông, ôm c.h.ặ.t người trong lòng, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng, miệng thì thầm: “Của trẫm, là của trẫm. Không ai được cướp đi.”
Thật sự trông như đã phát điên rồi.
Tang Yên tức đến mức muốn cào nát mặt hắn, nhưng lại mềm lòng trước sự thâm tình của hắn.
Hóa ra, hắn yêu nàng đến mức ấy, cuồng nhiệt như lửa, gần như điên cuồng.
Nàng cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa yêu thương ấy thiêu c.h.ế.t rồi.
Bùi Mộ Dương thấy không nỡ nhìn, nhưng thấy Tang Yên sắp bị siết c.h.ế.t trong lòng Hoàng đế, chỉ đành đổi cách khuyên nhủ: “Hoàng thượng, ngự y đã tới, để họ xem cho Tang chủ t.ử, có còn vấn đề gì khác không?”
Đúng vậy.
Chuyện này rất quan trọng.
Tang Yên lúc này tỉnh lại, có khi nào là hồi quang phản chiếu không?
Tay chân Hạ Doanh lại run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Gọi . . . gọi ngự y qua! Nhất định, nhất định phải đảm bảo nàng bình an vô sự, nếu không . . . g.i.ế.c, g.i.ế.c hết.”
Bùi Mộ Dương: . . .
Ngự y: . . .
Tang Yên: . . .
Hắn làm vậy thật sự là muốn cứu nàng sao?
Dọa c.h.ế.t ngự y rồi, ai còn dám chữa bệnh cho nàng?
Hai vị ngự y run run đi tới.
Tang Yên thấy họ bị dọa sợ, liền dịu giọng trấn an: “Không sao đâu. Các ngươi cứ chẩn trị đi. Bất luận kết quả thế nào, ta cũng sẽ không để Hoàng thượng làm hại các ngươi.”
Hai ngự y biết lời nàng trước mặt Hoàng đế xưa nay rất có trọng lượng, lúc này mới bình tĩnh hơn đôi chút.
Tang Yên chậm rãi đưa tay ra.
Hai ngự y lần lượt bắt mạch cho nàng, mọi thứ đều ổn định.
Sau đó lại xem sắc mặt nàng, đã hồng hào trở lại, trong mắt cũng có thần sắc, liền nói: “Thân thể Tang chủ t.ử rất tốt, có lẽ chỉ bị kinh hãi chút ít. Đợi thần kê vài thang t.h.u.ố.c an thần, uống vào là ổn.”
Hạ Doanh nghe xong vẫn còn chưa yên tâm: “Nếu nàng không sao, vậy vừa rồi. . .”
Vừa rồi nằm bất động ở đây, còn bị phủ vải trắng.
Đáng c.h.ế.t!
Ai đã làm chuyện xui xẻo như vậy với nàng!
“Đem toàn bộ cung nữ thái giám kia lôi tới đây.”
“Tuân mệnh.”
Bùi Mộ Dương đi truyền lệnh.
Hạ Doanh lại hỏi Tang Yên: “Giờ nàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Tới đây rồi . . . đã xảy ra chuyện gì?”
Tang Yên thành thật đáp: “Không, không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ hơi buồn ngủ thôi, ta tới đây xong . . . có một đạo cô xem tướng cho ta, xem xong cũng chẳng nói là tướng gì, rồi Thái hậu liền cho người đưa ta tới đây. Không lâu sau, Bồ Châu mang rượu tới. Ta tưởng là rượu độc, sợ đến c.h.ế.t khiếp. Giờ xem ra . . . có lẽ không phải.”
Thái hậu rốt cuộc muốn làm gì?
Đã mang rượu tới ép nàng uống, lại không phải rượu độc, rốt cuộc chỉ để dọa nàng một phen sao?
Cùng lúc đó
Chính điện Vĩnh Thọ
Thái hậu ngã ngồi trên nhuyễn tháp, lẩm bẩm: “Cuối cùng vẫn là ai gia mềm lòng.”
Lão thái giám vẫn còn sợ hãi, nhịn không được nói: “May mà Thái hậu nhân từ. Nếu không hôm nay e là khó mà thoátđược.”
Hoàng thượng điên cuồng như vậy, nếu Tang Yên thật sự c.h.ế.t rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chôn theo nàng.
“Khụ khụ khụ!”
Thái hậu ho một lúc, thở dài: “Không phải ai gia muốn nhân từ, mà là ai gia buộc phải nhân từ.”
Lão thái giám không hiểu: “Lời này của Thái hậu là có ý gì?”
Thái hậu nhắm mắt lại, thở một hồi, chậm rãi nói: “Vạn Chương kia, trước khi c.h.ế.t, ai gia từng triệu kiến hắn. Hắn nói mình sắp tận mệnh. Giờ quả nhiên c.h.ế.t t.h.ả.m. Rõ ràng hắn có thể tránh được, nhưng lại dùng chính mạng sống của mình để chứng minh năng lực. Khụ khụ khụ . . . ai gia không thể không tin lời hắn nói, Tang gia nữ là chính duyên của Hoàng đế, hoàng tự chỉ có thể xuất từ bụng nàng.”
Thì ra là vậy.
Lão thái giám nói: “Những lời này của Thái hậu, xin đừng nói trước mặt Hoàng thượng. Chỉ nói rằng người mềm lòng là được. Như vậy, Hoàng thượng mới có thể khoan thứ cho chuyện hôm nay.”
Thái hậu không nói gì, chống đỡ thân thể đứng dậy, ho khan nói: “Thôi, dìu ai gia qua đó.”
Lão thái giám vội đáp: “Vâng.”
Đợi họ tới thiên điện. . .
Hạ Doanh vừa nhìn thấy bà, liền ôm c.h.ặ.t Tang Yên vào lòng, ánh mắt đầy cảnh giác và sắc lạnh: “Ngươi tới làm gì? Trẫm còn chưa truy cứu chuyện của ngươi, ngươi vậy mà. . .”
“Hoàng thượng không phát bệnh. Quả nhiên là chính duyên sao?”
Hai câu của Thái hậu khiến cả phòng chấn động.
Khoảnh khắc này, mọi người mới nhớ tới căn bệnh quái lạ của Hoàng đế - không được gần nữ sắc.
Bao gồm cả chính Hoàng đế.
Hắn đã ôm Tang Yên, đã hôn Tang Yên, thậm chí lúc này còn ôm c.h.ặ.t nàng, nhưng không hề có phản ứng gì.
Nếu nói trước đó hắn không ý thức được, quên mất mình có bệnh, thì bây giờ đã nhớ ra rồi, đáng lẽ cũng phải phát bệnh.
Nhưng không có.
Người trong lòng hương mềm vô cốt, chỉ khiến hắn say mê, không sinh ra chút ngứa ngáy hay cảm giác ghê tởm nào.
Một ý nghĩ táo bạo theo đó nảy sinh trong lòng.
