Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 86: Trung Thành
Cập nhật lúc: 26/12/2025 13:17
Chương 86: Trung thành
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Bệnh của Hoàng thượng khỏi rồi?
Thái hậu nghĩ vậy, sắc mặt đại biến, lập tức đẩy một cung nữ ra: “Ngươi, đi chạm vào Hoàng thượng đi.”
Cung nữ kia không dám!
Nàng ta quỳ sụp xuống, dập đầu cầu xin: “Thái hậu tha mạng! Thái hậu tha mạng a!”
Trước kia, phàm là ai chạm vào Hoàng đế khiến hắn phát bệnh, đều bị g.i.ế.c.
Nàng ta không muốn c.h.ế.t!
Thái hậu nói: “Ai gia không lấy mạng ngươi! Ngươi đi chạm thử Hoàng thượng xem, xem bệnh của Hoàng thượng đã khỏi chưa?”
Chẳng lẽ chỉ có thể chạm mỗi Tang Yên?
Cung nữ kia vẫn không dám, lắc đầu khóc: “Thái hậu tha mạng a.”
Nàng đã bị dáng vẻ điên cuồng đáng sợ của Hoàng đế lúc nãy dọa vỡ mật rồi.
Thái hậu thấy vậy, vừa thất vọng vừa tức giận: “Lời ai gia không nói hai lần. Ngươi đi ngay, nếu không, Hoàng thượng không g.i.ế.c ngươi, ai gia cũng sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Bị uy h.i.ế.p như vậy, cung nữ kia chỉ đành run rẩy tiến lên, chạm vào Hoàng đế.
Hạ Doanh cũng muốn biết mình có phải đã khỏi bệnh hay không, nên rất phối hợp, ngồi yên để cung nữ chạm vào.
Tay cung nữ run bần bật, rất lâu sau vẫn chưa chạm được tới cánh tay Hoàng đế.
Tang Yên nhìn mà thấy nàng ta thật đáng thương, liền nói: “Ngươi không cần sợ. Dù Hoàng thượng có phát bệnh, ta cũng sẽ không để Hoàng thượng g.i.ế.c ngươi.”
“Đa tạ Tang chủ t.ử.”
Cung nữ kia được Tang Yên chính miệng đảm bảo, lúc này mới thật sự dám đưa tay chạm vào cánh tay Hoàng đế.
Chỉ một cái.
Vừa chạm nhẹ liền rút tay về.
Hạ Doanh thậm chí còn không cảm nhận được nàng ta đã chạm tới mình, nhưng cảm giác đau ngứa toàn thân đã lập tức ập đến.
“Được rồi, tránh xa trẫm ra.”
Hắn nhíu mày, kéo tay áo lên, trên cánh tay đã bắt đầu nổi lên những nốt đỏ li ti.
Vẫn không được.
Ngoại trừ Tang Yên.
Hắn đưa tay nắm lấy tay Tang Yên, vậy mà tận mắt nhìn thấy những nốt đỏ kia dần dần biến mất.
Mọi người gần như kinh ngạc đến rớt cằm.
Thái hậu cũng không ngoại lệ.
Bà bắt đầu thấy may mắn vì mình đã nghe theo lời khuyên của Vạn Chương, không thật sự g.i.ế.c Tang Yên.
Theo kế hoạch ban đầu của bà, trước tiên sẽ để Tang Yên giả c.h.ế.t, đưa ra khỏi cung, bí mật giam giữ.
Nếu Hoàng đế có thể bước ra khỏi chướng ngại trong lòng, vậy Tang Yên cũng không còn giá trị tồn tại, g.i.ế.c đi là xong.
Rốt cuộc, sự thật không như bà mong muốn.
Hoàng đế quá nặng tình, đã không thể thoát ra được nữa.
“Đưa nàng về đi. Những đại thần ngoài kia, ai gia sẽ tự đi nói.”
Bà chỉ có thể một lần nữa lựa chọn đứng về phía Hoàng đế.
Cũng coi như là tỏ ý lấy lòng.
Hạ Doanh lại không hề cảm kích, lạnh giọng nói: “Thái hậu suýt nữa đã làm tổn thương nàng, bà cho rằng như vậy là xong rồi sao?”
Thái hậu hỏi: “Hoàng thượng muốn thế nào? G.i.ế.c ai gia sao?”
Hạ Doanh: ". . ."
Có muốn g.i.ế.c cũng không thể!
Một là truyền ra ngoài sẽ tổn hại thánh danh của hắn, hai là e rằng Tang Yên cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng mối thù này không báo, lại càng không thể!
“Thái hậu cũng nên an hưởng tuổi già cho tốt.”
“Trẫm thấy Ly cung rất không tệ.”
Ly cung không nằm trong hoàng cung.
Nó ở gần lăng đế vương, là hành cung để các đời Hoàng đế đến tế bái tổ tiên.
Cuộc sống ở đó vô cùng thanh khổ.
Để Thái hậu của một nước tới nơi ấy, chẳng khác nào bị đày ra biên cương, là sự sỉ nhục khó nói thành lời!
“Hoàng thượng xin nghĩ lại.”
Lão thái giám đang đỡ Thái hậu quỳ xuống cầu xin: “Thái hậu tuổi đã cao, thân thể lại không tốt, thật sự chịu không nổi. . .”
Lời còn chưa dứt, đã bị tiếng ho dữ dội của Thái hậu cắt ngang.
Thái hậu cả đời thuận lợi vinh hiển, chưa từng bị đối xử như vậy?
“Khụ khụ khụ, ngươi dám!”
Lửa giận công tâm, trước mắt bà tối sầm, ngất đi.
“Thái hậu!”
“Thái hậu! Mau gọi ngự y cứu Thái hậu!”
Cung nữ thái giám trong điện kêu la hỗn loạn.
Hạ Doanh thấy phiền, bế Tang Yên lên rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài, các quan viên vẫn còn đang quỳ.
Thấy Hoàng đế bế người đi ra, tất cả đều ngơ ngác: “Hoàng thượng. . .”
Hạ Doanh nói: “Như các khanh đã thấy, căn bệnh quái lạ của trẫm đã khỏi.”
“Chúc mừng Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng cát tinh cao chiếu.”
“Hoàng thượng phúc thọ vô cương.”
. . .
Các đại thần nịnh nọt đủ kiểu.
Hạ Doanh nghe, cười.
Dĩ nhiên, là cười lạnh: “Lời trẫm còn chưa nói xong. Trẫm chỉ khỏi bệnh với nàng ấy. Còn những nữ nhân khác, trẫm vẫn không thể chạm vào.”
Các đại thần nghe xong, nhìn nhau không biết nói gì.
Sao lại có thể như vậy?
Nếu Hoàng đế chỉ có thể chạm vào nàng, vậy người có thể sinh ra hoàng tự trong tương lai, cũng chỉ có thể là nàng.
Nhận thức này khiến sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.
Hạ Doanh vẫn đang cười lạnh: “Như vậy, các ngươi còn muốn trẫm g.i.ế.c nàng sao? Nàng sẽ là nữ nhân duy nhất có thể sinh hoàng tự cho Đại Hạ. G.i.ế.c nàng, chính là g.i.ế.c c.h.ế.t tương lai của Đại Hạ.”
Không ai dám phản bác lời hắn.
Ngoại trừ Tang Yên.
Chỉ là, nàng cũng không phản bác, nhìn các đại thần im lặng không nói gì, trong lòng nàng cũng vô cùng ngượng ngùng, cảm giác dựa vào sinh con để bước lên đỉnh cao nhân sinh là thế này sao?
Nội tâm nàng là cự tuyệt.
“Các ngươi đều về suy nghĩ cho kỹ đi! Cũng để trẫm xem các ngươi trung thành với trẫm và với Đại Hạ đến mức nào!”
Câu này rất có ý tứ.
Trực tiếp nâng vị trí của Tang Yên lên ngang hàng với quốc gia.
“Được rồi. Về trước đi.”
Tang Yên xấu hổ đến c.h.ế.t mất.
Hạ Doanh nghe lời nàng, cũng không nán lại, bế nàng trở về thiên điện Thanh Ninh.
Tang Nhược Thủy vẫn còn ở trong điện.
Nàng ta đã tìm được di thư của Vạn Chương, cố nhịn không mở ra.
Lúc này nắm c.h.ặ.t thư tín trong tay, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài điện.
Tang Yên bây giờ vẫn chưa thể c.h.ế.t.
Cho dù có một khoảnh khắc, nàng ta cũng từng muốn nàng c.h.ế.t đi.
Khi Hạ Doanh bế Tang Yên bước vào. . .
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tang Nhược Thủy lao tới, quan tâm hỏi han, cười nói: “Nhìn tỷ như vậy, hẳn là không sao rồi.”
Dứt lời, mắt nàng ta sáng lên: “Hoàng thượng bế tỷ về. Bệnh của Hoàng thượng đã khỏi rồi sao?”
Nàng ta kích động, định đưa tay chạm vào Hoàng đế.
Hạ Doanh liếc lạnh một cái, quát: “Trẫm chỉ có thể chạm vào nàng ấy. Những người khác đều không được.”
Tang Nhược Thủy: “. . .Sao có thể như vậy?”
Mệnh của Tang Yên tốt đến thế sao?
Tại sao?
Quá không công bằng rồi!
Hạ Doanh đặt Tang Yên lên giường, hỏi nàng có cần gì không.
Tang Yên nhìn Tang Nhược Thủy, nhớ tới chuyện trước đó đã dặn nàng ta làm, liền hỏi: “Ngươi có phát hiện gì không?”
“Có chứ.”
Tang Nhược Thủy cười, tranh công: “Xin Hoàng thượng xem qua, thần thiếp đã tìm được di thư của Vạn giám chính rồi.”
Hạ Doanh cũng đã sai người đi tìm, vẫn chưa có hồi đáp.
Lúc này thấy di thư, mừng rỡ đưa tay ra nhận lấy.
Tang Nhược Thủy nhân cơ hội này, lén chạm vào tay Hoàng đế.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay ấy bắt đầu đỏ lên.
Lúc này nàng ta mới tin, vội quỳ xuống kinh hô: “Hoàng thượng thứ tội.”
Hạ Doanh nhịn cảm giác đau ngứa, quát: “Lui xuống.”
Tang Nhược Thủy tự biết mình phạm lỗi, không dám nán lại, hoảng hốt lui ra.
Hạ Doanh thấy nàng ta rời đi, quay sang Tang Yên nói: “Đau . . . ngứa. Cho ta sờ một chút.”
Hắn đưa tay tới, chờ Tang Yên chạm vào, coi nàng như linh d.ư.ợ.c thần kỳ.
Tang Yên cũng không ngờ mình lại có bản lĩnh này, có chút không dám tin, liền thử lại lần nữa.
Nàng đưa tay chạm vào vùng da nổi nốt đỏ kia, chẳng bao lâu sau, liền thấy nó dần dần lặn xuống.
Thật sự rất thần kỳ.
Nàng che miệng, đúng là bị dọa cho giật mình: Trời ạ, hiệu quả tốt đến vậy sao? Đây vẫn là thế giới cổ đại à? Hay là thế giới tiên hiệp? Nàng giống như mấy tiên nữ trong những bộ tiên hiệp nổi tiếng, cả người đều là t.h.u.ố.c?
Đang nghĩ ngợi, tay nàng bỗng bị nắm lấy.
Hạ Doanh kéo nàng lại trước mặt, trán kề trán, thì thầm: “Ta bệnh đã lâu như vậy, hóa ra nàng mới là t.h.u.ố.c của ta. A Yên, đến cả bệnh của ta, cũng yêu nàng.”
