Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 87: Di Thư

Cập nhật lúc: 27/12/2025 17:02

Chương 87: Di thư

Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种 

Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc

Tang Yên nghe nhiều lời ngon tiếng ngọt của Hạ Doanh rồi, vốn nghĩ cũng chỉ vậy thôi, nhưng khi thật sự nghe được lời này, vẫn không khỏi rung động, kinh ngạc: Trời ạ, thả thính còn có thể nói như thế sao?

Khâm phục.

Nàng thật sự khâm phục công lực thả thính của hắn.

Không chịu nổi.

Vội vàng chuyển đề tài: “Được rồi. Mau xem di thư của Vạn giám chính viết gì đi.”

Lúc này Hạ Doanh mới nhớ mình còn đang cầm di thư của Vạn Chương, lập tức mở ra: Sinh t.ử thiên định, họa phúc có số, tất cả do mong cầu. 

Vỏn vẹn mười ba chữ.

Giống như đang nói về chính ông, lại như mượn ông để nói về người khác.

Hạ Doanh đọc ba lần, cảm thấy “người khác” kia chính là mình.

Ý gì?

Ám chỉ Tang Yên còn có kiếp nạn khác?

Hạ Doanh nghĩ không thông, nhíu mày, bực bội nói: “Tên Vạn Chương này, sắp c.h.ế.t rồi còn nói mấy lời huyền hồ khó hiểu như vậy.”

Tang Yên cũng xem mà nửa hiểu nửa không: “Ý của ông ta chắc là . . . biết rõ vận mệnh của mình, cũng chấp nhận vận mệnh ấy, không muốn Hoàng thượng vì ông ta mà buồn lòng.”

“Trẫm vì ông ta mà buồn? Buồn cười!”

Hạ Doanh nói thì nói vậy, nhưng vẫn gấp thư lại, đặt vào một chiếc hộp vàng ở đầu giường.

Tang Yên thấy vậy liền hỏi: “Trong này là gì?”

Hạ Doanh nhanh tay khép hộp lại: “Không có gì. Chỉ là mấy món đồ nhỏ thôi.”

Tang Yên thấy kỳ quặc: “Đồ nhỏ gì? Ta xem thử.”

Nàng vừa định chạm vào hộp, tay đã bị Hạ Doanh giữ lại.

Hạ Doanh cản nàng, bất đắc dĩ cười: “A Yên, đừng xem nữa, thật sự không có gì đáng xem đâu.”

Hừ, càng che càng lộ.

Tang Yên càng tò mò, nhíu mày, bĩu môi nói: “Giờ ta đến xem mấy món đồ nhỏ cũng không được sao? Hóa ra yêu rồi cũng sẽ phai nhạt, đúng không?”

Hạ Doanh: . . .

Linh tinh gì thế này.

Không từ chối nổi.

Hắn đành buông tay, nhưng trước khi nàng mở hộp, nhìn nàng, ánh mắt trầm sâu nói: “A Yên, nàng xem rồi là phải trả giá đấy. Giờ ta có thể tùy ý chạm vào nàng.”

Hừ, uy h.i.ế.p!

Tang Yên chẳng sợ, cứ mở ra xem: Ná cao su? Bi thủy tinh? Thoại bản? Ngọc ban chỉ? Ngọc sương cao?

Quả thật đều là mấy món đồ lặt vặt.

Khoan đã. . .

Thoại bản hình như không phải thoại bản.

Nàng cầm lên, mở ra, ngay khắc sau như bị bỏng tay, vội ném trả lại: “Chàng, chàng!”

Quả nhiên, bảo bối đáy rương của nam nhân thì không thể thiếu xuân cung đồ.

Hạ Doanh mặt vô tội: “Nàng nhất định đòi xem mà.”

Ngay sau đó, hắn cầm lại, mở ra, nhìn nàng cười xấu xa: “Muốn xem vậy sao, đến đây, cùng xem nào.”

Tang Yên xấu hổ, gương mặt nhỏ đỏ bừng, người cũng căng thẳng, đứng bật dậy: “Xem cái gì mà xem! Thô tục! Chàng quên chuyện của Vạn Chương rồi sao?”

Hậu sự của Vạn Chương tuy đã định xong, an táng tại lăng Đế vương, nhưng vẫn chưa kịp làm.

Dù sao hung thủ g.i.ế.c ông ta vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Hạ Doanh nghĩ đến những chuyện này, cũng chẳng còn tâm trạng phong hoa tuyết nguyệt: “A Yên, nàng đúng là biết phá hỏng không khí.”

Tang Yên không biện bạch, cười đuổi người: “Được rồi, chàng mau đi làm việc đi.”

Hạ Doanh không muốn đi.

Hắn suýt chút nữa đã mất nàng rồi.

Lúc này lòng vẫn chưa yên.

“Ta ở lại với nàng thêm một lát.”

Hắn dịu giọng nói: “Nàng vừa thoát nạn, chắc hẳn vẫn còn sợ hãi.”

Tang Yên nghĩ nghĩ, cũng không từ chối nữa.

Đúng lúc này. . .

“Tiểu thư, uống chút canh an thần đi.”

Thu Chi bưng một bát t.h.u.ố.c lại.

Hạ Doanh nhận lấy, cầm thìa đút nàng: “Nào, há miệng. . .”

Tang Yên né ra: “Ta tự uống được.”

Hạ Doanh kiên quyết: “Ta muốn đút cho nàng.”

Tang Yên: . . .

Thôi vậy.

Tùy hắn đi.

Nàng há miệng, từng thìa từng thìa uống, đắng đến mức cứ nhíu mày.

Cuối cùng cũng uống xong.

Hắn đặt bát lại lên khay trong tay Thu Chi, phất tay cho nàng ấy lui xuống.

Thu Chi lặng lẽ cáo lui.

Ngay khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy Hoàng đế ôm lấy cổ tiểu thư, cúi xuống hôn.

Ai nha!

Nàng ấy sợ đến suýt làm rơi khay, kịp phản ứng liền vội che miệng, chạy biến ra ngoài.

Đối với Hạ Doanh mà nói, đây là một nụ hôn đắng.

Nhưng sau vị đắng, lại là ngọt.

Ngọt ngào mềm mại.

Tang Yên sắp nghẹt thở rồi.

“Hoàng . . . thượng . . . Hạ Doanh . . .”

Giọng nàng khiến người ta muốn phạm tội.

Hạ Doanh cảm thấy mình như chìm trong một giấc mộng mềm mại.

Hóa ra thân thể nữ nhân là như vậy sao?

“Hạ . . . Doanh!”

Tang Yên dùng hết sức, đẩy hắn ra.

Trong mắt Hạ Doanh là ánh lửa nhảy múa, lý trí đang dần tan vỡ.

Cảm giác khô nóng toàn thân ấy giống như phát bệnh, lại không hẳn là phát bệnh.

Tang Yên nhìn vào mắt hắn, trước khi hắn hoàn toàn hóa thú, khẽ nói: “Hạ Doanh, chàng bình tĩnh chút.”

Hạ Doanh cảm thấy mình không thể bình tĩnh được.

Để tránh làm ra chuyện tổn thương nàng, hắn nhìn nàng thật sâu một cái, đứng dậy rời đi: “Bùi Mộ Dương, đi chuẩn bị nước, trẫm muốn tắm.”

Nói là tắm, nhưng thực chất là xối nước lạnh.

Tang Yên trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn không hiểu nổi: Chỉ hôn một lát thôi, có cần vậy không?

Nàng chưa từng trải qua, vẫn là một tờ giấy trắng, không biết khi lửa d.ụ.c của nam nhân bùng cháy thì mãnh liệt đến mức nào.

Lần nữa gặp hắn, đã là lúc dùng bữa tối.

Hạ Doanh sau khi tắm xong, trong đầu vẫn đầy những ý nghĩ không nên có, nên không dám đến gặp nàng, mà đi xử lý hậu sự của Vạn Chương.

Tạ Toại đã phát hiện chứng cứ Khúc Trí g.i.ế.c người.

Thực ra cũng rất đơn giản, gần một tháng nay, người ra vào Khâm Thiên Giám không phải Tang Khôn, mà là Khúc Trí.

Nhưng Khúc Trí không chịu nhận tội.

Hạ Doanh cũng lười nghe ông ta biện bạch, trực tiếp giao cho Tạ Toại thẩm tra xử lý.

Hắn ở Ngự thư phòng xem tấu chương thêm một lúc, dùng chính vụ gột rửa hết những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, rồi mới dám đi gặp Tang Yên.

Vốn định cùng nàng dùng bữa tối.

Không ngờ nàng đã ăn rồi.

Lại còn ăn cùng Tuyên Nhiêu!

Nữ nhân này đúng là âm hồn bất tán!

“Gặp qua Hoàng thượng. . .”

Tuyên Nhiêu rời khỏi hoàng cung, như cá trở về biển khơi, cả người càng thêm tươi tắn xinh đẹp.

Nàng ấy mặc y phục đỏ, trang điểm đậm, giữa trán còn điểm thêm hoa mẫu đơn, đẹp đến mức như hoa rực rỡ nở rộ.

“Ừ.”

Hạ Doanh liếc nhìn nàng ta một cái, liền thu hồi ánh mắt, ngồi xuống bên cạnh Tang Yên, cùng nàng dùng bữa.

“Dân nữ ở ngoài nghe nói đến chuyện Tang gia, liền vội vàng vào cung. May mà hoàng thượng anh minh sáng suốt. . .”

Tửu lâu của Tuyên Nhiêu vừa mới khai trương, nên ăn mặc cũng rất hỷ khí, ngay sau đó liền nghe khách bàn tán về chuyện của Tang gia, nàng ấy sốt ruột đến mức không kịp thay y phục đã vội vào cung.

“Tang Yên là người trẫm yêu cả đời. Cho dù nàng ấy có làm sai điều gì, trẫm cũng sẽ vô điều kiện bảo vệ nàng ấy. Không cần ngươi phải lo.”

Hạ Doanh nói vậy, vừa là đưa ra lời cam kết, vừa là đuổi người.

Hắn không muốn thấy Tuyên Nhiêu ở cạnh Tang Yên.

Tang Yên thấy hắn nói chuyện không biết khách khí, nhỏ giọng nói: “Ta còn chưa làm sai điều gì, Thái hậu đã suýt lấy mạng ta rồi. Khi đó, hoàng thượng cũng không đến.”

Đối với việc lúc gặp nguy hiểm mà Hoàng đế không xuất hiện, trong lòng nàng cũng có chút oán trách.

Khi đó, nàng thật sự rất tuyệt vọng.

Hạ Doanh cũng tuyệt vọng không kém. Khi nhìn thấy nàng bị vải trắng che kín, hắn gần như muốn hủy thiên diệt địa. May mà . . . may mà nàng vẫn còn sống, mọi thứ vẫn kịp.

Chỉ là. . .

“Chuyện này, trẫm sẽ không tha thứ cho Thái hậu, cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.