Cô Dâu Đã Chết - Chương 16: Trò Chơi

Cập nhật lúc: 03/10/2025 09:07

Chưa kịp gõ cửa, đột nhiên một cái tát giáng xuống sau gáy tôi.

"Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, mày còn ra thể thống gì nữa!?" Một giọng phụ nữ già nua vang lên.

"Mày phản cả trời rồi!" Một giọng đàn ông thô lỗ.

Không cần quay đầu cũng biết, là Tống Lượng và Lý Uyển Nhàn đã đến.

Ông bà nội của tôi.

"Gần đây cháu hơi bận." Da đầu tôi âm ỉ đau nhức.

"Bận cái gì? Có chuyện gì quan trọng hơn bạn trai hả!? Mày có biết mấy ngày nay tao và ông mày đã chạy qua nhà Phương Gián bao nhiêu lần không? Để xin Phương Gián đừng chia tay với mày, chúng tao vừa xin lỗi vừa tặng quà, mặt mũi đều mất hết rồi! Mày không giữ nổi một thằng đàn ông, lớn ngần này rồi còn để chúng tao phải lo lắng!?" Lý Uyển Nhàn nói trong nước mắt.

"Hôm nay chính Tiểu Phương bảo chúng tao đến khuyên mày! Nó nói, chỉ cần mày chịu quỳ xuống xin lỗi, chuyện mày làm nhục nó trước mặt mọi người có thể bỏ qua! Bây giờ lập tức đi xin lỗi Tiểu Phương, rồi nhanh chóng định ngày cưới đi! Có thể kết thông gia với nhà họ Phương là phúc ba đời của mày, cũng là giá trị duy nhất của mày! Mày không muốn cưới cũng phải cưới!" Tống Lượng dùng sức kéo tôi, như thể muốn lôi tôi đến nhà Phương Gián.

Cổ tay bị siết đau nhói.

Từ nhỏ đến lớn, họ luôn lười quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi, vậy mà giờ lại quan tâm đến hôn sự của tôi và Phương Gián đến vậy.

Xét cho cùng, chỉ vì nhà họ Phương có tiền mà thôi.

"Phương Gián muốn cháu quỳ xuống xin lỗi?" Tôi không chút biểu cảm.

"Thì sao? Đầu gối của mày có đáng tiền đâu, dù người ta có bắt mày quỳ ba ngày ba đêm, mày cũng phải quỳ!" Tống Lượng nghiến răng nghiến lợi.

Đầu gối của tôi quả thật không đáng tiền cho lắm.

Lần trước khi tôi quỳ, còn bị người ta mỉa mai hèn hạ.

Cái cảm giác đó... Thật sự là không bao giờ muốn trải nghiệm lần thứ hai.

"Hay là ông nội quỳ thử một cái cho cháu xem trước đi?" Tôi cười với Tống Lượng.

"Mày cái thái độ gì thế!?" Tống Lượng tức giận giơ tay định đ.á.n.h tôi, ông ấy lúc nào cũng bốc đồng như vậy.

Sau khi bố mẹ tôi tự sát, Tống Lượng và Lý Uyển Nhàn cho rằng tôi là sao chổi, trút hết mọi oán giận lên người tôi. Khi Tống Vũ ở nhà, họ sẽ kiềm chế một chút, khi Tống Vũ không có nhà, những gì chờ đợi tôi chỉ có những trận đòn roi và mắng mỏ không ngừng.

Tôi không đạt được kết quả như ý, họ sẽ phạt tôi quỳ trong phòng khách mỗi đêm, cho đến khi lần sau đạt điểm cao.

Tôi gặp kẻ biến thái trên đường đi học về, họ trách tôi không đứng đắn, cố ý trêu chọc người khác.

Tôi thích vẽ, họ sẽ lật tung ngăn kéo, bẻ gãy không còn một cây bút vẽ nào mà tôi lén lút cất giấu.

Tôi lén lút nhặt tàn t.h.u.ố.c trên đất để tự hại, khi họ phát hiện thì thản nhiên khuyên tôi lần sau dùng d.a.o nhỏ.

Cho nên, chỉ là một cái tát thôi, đối với tôi đã là chuyện cơm bữa.

Thế nhưng, trước khi cái tát giáng xuống mặt tôi, một bàn tay đã vươn tới, nắm lấy cánh tay của Tống Lượng.

Tôi sững lại, quay đầu nhìn chủ nhân của bàn tay đó, và bốn mắt chạm nhau với Thời Ngộ.

Hắn ta không biết từ lúc nào đã bước ra khỏi nhà, lặng lẽ chắn cho tôi cái tát đó.

Dù Tống Lượng có nóng tính đến đâu, cũng chỉ là một ông lão sắp xuống lỗ, cảm nhận được sức mạnh của Thời Ngộ vượt xa mình, ông ấy không dám động thủ nữa, trừng mắt hỏi: "Thằng nhóc này là ai?"

Lý Uyển Nhàn cũng gào lên với tôi: "Chúng mày có quan hệ gì? Có phải vì nó mà mày chia tay với Phương Gián không!? Cái thứ vô dụng, bỏ bạn trai có tương lai xán lạn, lại chạy đi cặp với một thằng ăn mày như thế này sao!?"

"Ừm, tên ăn mày này bụng dạ hẹp hòi lắm, đắc tội với hắn ta khéo bị diệt môn đấy."

Nếu Thời Ngộ thực sự định ra tay với Tống Lượng và Lý Uyển Nhàn, tôi nên làm gì?

Nên bóc hạt dưa hay ăn bắp rang bơ trước?

Thật khó để lựa chọn.

Tiếc là cảnh tượng săn mồi trong tưởng tượng của tôi đã không xảy ra, dù hai ông bà già có gào thét đến đâu, Thời Ngộ vẫn luôn im lặng đứng chắn trước mặt tôi.

Tống Lượng không đ.á.n.h được, cũng không mắng được, cuối cùng ném lại một câu "Sau này chúng tao coi như không có đứa cháu gái này!" rồi kéo Lý Uyển Nhàn tức giận bỏ đi.

Chỉ một Thời Ngộ thôi đã khiến họ tức giận đến thế, nếu sau này tôi ở bên Tống Vũ, chẳng phải sẽ tận thế sao?

Xung quanh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Thời Ngộ cúi đầu, xuyên qua mái tóc dài rối bù nhìn tôi, khẽ hỏi: "Không sao chứ?"

Như thể hắn ta thực sự quan tâm đến tôi vậy.

Tôi cười một cách thờ ơ: "Có thể có chuyện gì chứ?"

Tôi có quan tâm đến họ đâu.

Quay về nhà, tôi ngồi trên giường, ánh mắt dần trở nên trống rỗng.

Trong cơn mơ hồ, hình ảnh của kiếp đầu tiên dường như hiện ra trước mắt.

Tôi mặc váy cưới, từ sân thượng rơi thẳng xuống, vỡ tan thành một đống thịt nát.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.