Cô Dâu Đã Chết - Chương 17: Trò Chơi
Cập nhật lúc: 03/10/2025 09:08
Lúc đó, Tống Lượng và Lý Uyển Nhàn có rơi một chút nước mắt nào vì tôi không?
Tôi nghĩ, chắc chắn là không.
Hơn cả nước mắt, họ tiếc nuối vì đã mất đi cơ hội kết thông gia tốt, than phiền đứa cháu gái đã c.h.ế.t không còn mang lại lợi ích gì cho họ nữa.
Nếu bố mẹ còn sống, họ có thể sẽ thương tôi một chút không?
Tôi rõ ràng đã biết câu trả lời.
Không sao cả.
Dù sao, tôi đã không còn quan tâm nữa.
Ngày hôm sau, tôi xách theo chè trôi nước và bia, gõ cửa nhà Thời Ngộ, nở nụ cười rạng rỡ: "Hàng xóm, cảm ơn anh đã giúp tôi hôm qua, mời anh ăn chè trôi nước nhé!"
Thời Ngộ đã quen với việc này, rất tự nhiên để tôi bước vào nhà.
Tôi không hề coi mình là người ngoài, ngồi xuống ghế sofa, thong thả mở một chai bia.
Thời Ngộ ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi tiện tay gắp một viên chè trôi nước đưa đến miệng hắn, mắt hắn ánh lên vẻ ngạc nhiên, xen lẫn chút vui mừng, ngẩn ra há miệng ăn.
"Ngon không?" Tôi hỏi.
"Ừm." Thời Ngộ ngước lên nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau, hắn lại nhanh chóng cúi xuống, "Thì ra là vị mặn."
"Chè trôi nước đương nhiên là vị mặn rồi." Tôi cười nói, "Bên trong có thịt heo, hành lá, gừng băm."
"Đây là lần đầu tiên tôi ăn." Thời Ngộ khẽ nói.
Kiếp đầu tiên trước khi g.i.ế.c tôi, hắn ta đã đặc biệt nhắc đến chè trôi nước, chứng tỏ hắn ta rất hứng thú. Vậy tại sao lại không tự mua một phần mà ăn?
Chẳng lẽ, là vì hắn chỉ muốn được tôi đút?
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, tôi đột nhiên nhận thấy, tóc của hắn không còn rối bù như mấy ngày trước, cứ như đã được chải chuốt cẩn thận.
Quần áo cũng thay bộ mới, mặc dù vẫn là màu đen u ám, nhưng trông sạch sẽ hơn nhiều.
Hắn ta đang âm thầm thay đổi bản thân từng chút một.
Tôi cười nói: "Nhìn kỹ thì hàng xóm cũng có vẻ thư sinh đấy chứ."
Thời Ngộ cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào tôi, khẽ nói: "Cảm ơn."
Mùi thơm của chè trôi nước lan tỏa trong phòng khách.
Tay tôi run lên, vô tình làm rơi một viên chè xuống sàn nhà.
Thời Ngộ lập tức cúi xuống nhặt, gáy hắn hoàn toàn không phòng bị, lộ ra trước mặt tôi.
Tôi tùy tiện cầm chai bia trên bàn trà lên, dùng sức đập vào đầu hắn.
Chai thủy tinh va mạnh vào gáy hắn, phát ra tiếng động nặng nề.
Không ngừng nghỉ, tôi nhanh chóng và dứt khoát đập liên tiếp hơn mười cái, cho đến khi chai vỡ hoàn toàn, nhiều mảnh thủy tinh đ.â.m vào gáy hắn, m.á.u tươi thấm ra một mảng lớn, tôi mới từ từ dừng lại.
Thời Ngộ dường như mất nửa ngày mới phản ứng lại, đờ đẫn quay đầu nhìn tôi, đáy mắt dần bao phủ một màu xám xịt.
Máu tươi từ đỉnh đầu từ từ chảy xuống mặt, hắn không nói một lời nào, loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đi được vài bước, rồi cơ thể nghiêng sang một bên, lại đổ sụp xuống đất.
Thời Ngộ cố gắng bò dậy, nhưng không còn chút sức lực nào, ánh mắt nhìn tôi đầy bất lực và khó hiểu.
"Có gì mà phải thắc mắc chứ?" Tôi ghé sát tai hắn, cười nói, "Anh không nghĩ rằng, tôi thực sự sẽ có cảm tình với một người như anh đấy chứ?"
Tôi không thể đợi đến ngày gia đình ba người trên lầu bị g.i.ế.c nữa.
Không phải là vì lòng tốt... Mà là tôi thực sự không thể kiềm chế được.
Mỗi đêm nhắm mắt lại, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh bản thân mình vỡ nát tan tành.
Nỗi đau và sự oán hận đan xen, khiến tôi không thể chợp mắt mỗi đêm.
Khi nghĩ đến kẻ thủ ác sống ngay cạnh nhà, chỉ cách tôi một bức tường, tôi không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Vì không thể trốn, cũng không thể giết, vậy thì giam cầm hắn lại.
Vừa không phải lo chuyện phân xác, vừa có thể tra tấn hắn khi còn sống, tiện hơn là g.i.ế.c c.h.ế.t trực tiếp.
Vì vậy, mấy ngày qua tôi đã từ từ, từng chút một, hạ thấp sự đề phòng của hắn, cuối cùng tìm được thời cơ để hạ gục hắn.
Ban đầu tôi định bỏ t.h.u.ố.c hắn, nhưng hắn hiếm khi ăn những món tôi mang sang, luôn âm thầm nhận lấy, lịch sự cảm ơn, rồi đóng cửa lại. Có lẽ vừa quay lưng đã vứt vào thùng rác. Ngay cả những viên chè trôi nước hôm nay, cũng là tôi tự tay đút cho hắn, hắn mới miễn cưỡng ăn.
Thế nên tôi mới không thể chờ đợi, vội vàng vớ lấy chai rượu đập vào hắn, sợ bỏ lỡ thời cơ tốt.
Nhưng tôi đã ra tay hơi nặng, đập lên cơn ghiền, đập liền mười mấy nhát mới chịu dừng.
Lỡ không cẩn thận đập c.h.ế.t hắn thì lại phải kéo vào tủ đông.
Lần sau nhất định phải kiềm chế hơn.
Sau khi chắc chắn Thời Ngộ nằm trên sàn không thể cử động, tôi lấy những chiếc xích đã chuẩn bị sẵn từ trong nhà ra, lần lượt quấn vào cổ tay, cổ chân và cổ hắn.
Những dụng cụ này đều là tôi mua trên mạng, cũng chính Thời Ngộ đã tự tay giúp tôi mang lên từng chuyến một.
Hắn chắc chắn không thể ngờ được, những món đồ trong hộp bưu kiện đó, toàn bộ là dụng cụ tra tấn dùng cho chính hắn.
Thời Ngộ trừng mắt nhìn chằm chằm tôi suốt cả quá trình, mồ hôi lạnh chảy ra từng giọt trên trán vì đau đớn.