Cô Dâu Đã Chết - Chương 5: Hôn Lễ

Cập nhật lúc: 03/10/2025 09:05

Không còn nghi ngờ gì nữa, Tống Vũ là sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, quan trọng hơn bất cứ ai.

Nhưng con người rồi sẽ lớn lên, dù là chú cháu thân thiết đến đâu, cũng sẽ có ngày xa cách. Cùng với việc tôi lớn lên từng ngày, Tống Vũ dần không còn nắm tay tôi, không còn xoa đầu tôi, không cho phép tôi tùy tiện rúc vào lòng chú nữa. Tính cách của chú cũng ngày càng lạnh lùng, khiến người ta không dám lại gần.

Tống Vũ từng hứa với tôi rằng một ngày nào đó chú sẽ mua một căn nhà thật đẹp, đưa tôi rời khỏi nhà ông nội. Giống như lời đã hứa, không lâu sau khi đi làm, Tống Vũ đã mua nhà. Vừa tốt nghiệp đại học, tôi lập tức kéo vali, lòng đầy hân hoan chạy đến nhà chú ấy. Nhưng Tống Vũ lại chặn tôi ngay ở cửa, lạnh lùng nói: "Lời nói dối trẻ con thì sao có thể coi là thật?"

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra, Tống Vũ không cần tôi nữa.

Chú ấy cũng như ông bà nội, cuối cùng vẫn chán ghét tôi, chịu hết nổi gánh nặng là tôi rồi.

Đồ lừa đảo.

Thế là, tôi bật khóc, thuê một căn hộ, tìm một công việc, bắt đầu cuộc sống một mình. Khi Phương Gián lại một lần nữa tỏ tình với tôi, tôi lập tức chấp nhận. Bởi vì tôi đột nhiên nhận ra, trên thế giới này, người duy nhất kiên trì yêu tôi không mệt mỏi, hình như chỉ còn lại Phương Gián.

Dần dần, số lần tôi gặp Tống Vũ ngày càng ít đi, ít đến mức thỉnh thoảng tôi lại quên mất sự tồn tại của người đó, quên mất chúng tôi từng thân thiết đến vậy.

Tuy nhiên, ngay lúc này, tại đám cưới hỗn loạn, người duy nhất đứng ra giúp tôi thoát khỏi tình thế khó xử, lại chỉ có chú ấy.

Giống như hồi còn bé, lại là, chỉ có chú ấy.

Trong lòng tôi bỗng có thêm dũng khí.

Tôi thẳng lưng, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tôi hoàn toàn không quen biết người này, không biết từ đâu chui ra một tên điên."

"Ồ, tên điên à?" Người đàn ông cười rạng rỡ. "Vậy thì để tôi, điên cho thật sự một lần xem sao."

Sau đó, anh ta lấy ra một con d.a.o găm từ trong lòng, chầm chậm tiến đến gần tôi.

Lễ đường lập tức trở nên hỗn loạn.

Phía dưới bắt đầu có tiếng la hét, tiếng gọi cảnh sát, và có người bỏ chạy.

Phương Gián lập tức kéo tôi chạy về phía an toàn, nhưng chưa chạy được mấy bước thì tôi bị vạt váy cưới khổng lồ vướng chân, cơ thể đột ngột mất thăng bằng, tôi loạng choạng ngã về phía sau, vô tình buông tay Phương Gián, cả người ngã thẳng xuống đất.

Trước khi gáy tôi chạm đất, một bàn tay đã vươn ra đỡ lấy tôi một cách vững vàng.

Lòng bàn tay người đàn ông dán chặt vào eo tôi, cúi xuống tai tôi, cười khẽ: "Eo của cô dâu, thật mềm."

Theo phản xạ, tôi vùng vẫy. Sau khi bị mũi d.a.o găm chĩa vào cổ, tôi từ từ dừng lại.

"Buông cô ấy ra!" Tống Vũ gằn giọng, chú ấy không biết đã chạy đến từ lúc nào, chỉ cách tôi và người đàn ông một bước chân.

Khi tất cả mọi người đều theo phản xạ lùi lại, chỉ có Tống Vũ lao về phía chúng tôi.

"Tống Vũ! Mau tránh ra! Kệ sống c.h.ế.t của nó đi!"

Đó là giọng của ông nội tôi.

Rõ ràng, ông ấy vô cùng lo lắng cho sự an toàn của con trai mình, còn tôi, đứa cháu gái này, đành chịu xui xẻo vậy.

Tống Vũ không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm người đang khống chế tôi, siết chặt nắm tay: "Tôi bảo anh buông cô ấy ra."

"Không buông đấy."

Người đàn ông khiêu khích nhếch môi, siết chặt tôi hơn, mũi d.a.o từ từ đ.â.m vào lớp da ở cổ tôi.

Máu tươi nhanh chóng rỉ ra từ vết thương, chảy dài từ cổ tôi xuống chiếc váy cưới trước ngực, giống như một sợi dây chuyền đỏ máu.

Không đủ để chết, nhưng cực kỳ đau đớn.

Ánh mắt Tống Vũ khựng lại, lập tức lùi về sau, không dám đến gần nữa.

Tôi không có chút sức phản kháng nào, bị người đàn ông khống chế vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.

Trước khi cửa thang máy đóng lại, tôi thấy Tống Vũ bất chấp tất cả muốn lao vào, nhưng bị ông bà nội hợp sức kéo lại.

Chú ấy đã cố hết sức rồi.

Không khí rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc, tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông, phát hiện anh ta cũng đang cúi xuống nhìn tôi.

"Vẫn chưa nhớ ra tôi sao, cô hàng xóm?"

Đáy mắt anh ta tràn ngập ý cười, nhưng ẩn chứa trong nụ cười dịu dàng đó lại là sát khí rợn người.

Cô hàng xóm?

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra người này là ai.

Có một kiểu hàng xóm mà bạn biết rõ họ sống ngay cạnh nhà mình, chỉ cách nhau một bức tường, hai người ở gần nhau đến thế, nhưng kỳ lạ là bạn chưa bao giờ nghe thấy tiếng động nào từ nhà bên, thậm chí cả mấy năm trời cũng không gặp mặt một lần. Rõ ràng có thể cảm nhận rõ sự tồn tại của họ, nhưng đối phương lại như vô hình, luôn có thể tránh mặt bạn một cách khéo léo.

Người đàn ông trước mắt, chính là một người hàng xóm như vậy.

Tôi ở phòng 403, anh ta ở phòng 404.

Chúng tôi làm hàng xóm của nhau ba năm, nhưng lần đầu tiên tôi gặp anh ta là nửa năm trước trong thang máy của chung cư. Khi đó, anh ta từ đầu đến chân đều mặc đồ đen kín mít. Mái tóc dài và rối che khuất cả khuôn mặt, khiến người ta không thể nhận ra, hoàn toàn khác hẳn với người đàn ông mặc lễ phục đuôi tôm trắng lúc này.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.