Cô Dâu Đã Chết - Chương 6: Hôn Lễ

Cập nhật lúc: 03/10/2025 09:05

Hôm đó là ngày Thất tịch, Phương Gián vừa cầu hôn tôi. Cả buổi tối tôi đều trong trạng thái hưng phấn, sau khi vào thang máy, tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út một lúc lâu để ngắm nghía, mới phát hiện trong thang máy ngoài tôi ra còn có một người đàn ông nữa.

Vì trên người anh ta tỏa ra một luồng khí âm u kỳ dị, hơn nữa còn gầy bất thường, trông cực kỳ ốm yếu, khiến tôi vô cùng cảnh giác. Tôi vô thức dịch chuyển vào góc, cố gắng đứng xa anh ta ra một chút, nhưng không cẩn thận làm rơi chiếc nhẫn kim cương trên tay.

Tôi vừa định cúi xuống nhặt, người đàn ông bên cạnh đã cúi xuống trước, nhặt chiếc nhẫn lên và đưa cho tôi.

Tôi ngây người nhận lấy chiếc nhẫn. Đột nhiên, tôi hình như ngửi thấy một mùi thối rữa từ trên người anh ta.

Khó ngửi, âm u, đáng sợ.

Đó không phải là mùi mà một người sống có thể tỏa ra.

Tôi không kìm được cảm giác buồn nôn, lùi xa hơn, sợ hãi không dám tiếp xúc cơ thể với anh ta, vội vàng lấy khăn giấy ra, lau chiếc nhẫn kim cương đã bị anh ta chạm vào một cách cẩn thận.

Mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra, người đàn ông bước ra mà không quay đầu lại, tôi mới nhận ra hành động vừa rồi của mình thật sự rất bất lịch sự, cứ như thể đang ghê tởm anh ta vậy.

...Mặc dù tôi thực sự có chút ghê tởm anh ta.

Nhưng trong tình huống bình thường, khi đồ vật bị rơi xuống đất, sau khi nhặt lên rồi dùng khăn giấy lau lại cũng là điều đương nhiên mà?

Hơn nữa đó lại là chiếc nhẫn cầu hôn quý giá.

Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng, người đàn ông kia chắc sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà ghi hận tôi.

Lúc này, tôi đang đứng trên sân thượng khách sạn, trên cổ bị người đàn ông dùng mũi d.a.o cứa đầy vết máu.

Cửa sân thượng đã bị anh ta dùng xà beng chặn cứng, không ai lên được.

Anh ta khống chế tôi đến mép sân thượng, chỉ cần một cú đẩy nhẹ, tôi sẽ rơi xuống từ độ cao hơn ba mươi tầng, nát thịt.

"Tại sao?" Tôi run rẩy hỏi.

Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?

Tại sao lại làm đến mức này?

"Đúng vậy, tại sao nhỉ?" Đồng tử của người đàn ông dần bị mây mù bao phủ, "Chắc là vì, em quá xui xẻo đi."

Không.

Tôi không muốn chết.

Trước cái chết, lòng tự trọng trở thành thứ nhỏ bé nhất. Tôi khuỵu gối xuống chân anh ta, đầu liên tục đập mạnh xuống nền xi măng, sứt da, chảy máu. Tôi không ngừng khóc lóc, xin lỗi, van nài.

"Làm ơn, chỉ cần anh tha cho tôi, làm gì tôi cũng chịu, tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết." Tôi run rẩy đưa tay túm lấy ống quần của người đàn ông.

"Khi tôi g.i.ế.c ba người ở tầng trên, họ cũng đã cầu xin tôi như vậy." Người đàn ông cúi xuống nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt đầy sự chế giễu, "Bộ dạng con người vì để sống mà vứt bỏ lòng tự trọng, thật là đê tiện cùng cực."

Ba người ở tầng trên?

Tầng trên nhà tôi trước đây quả thật có một gia đình ba người. Đứa bé mới vào mẫu giáo, ngày nào cũng nhảy nhót, cứ như thể muốn làm sập trần nhà tôi.

Năm ngoái tiếng động trên trần nhà đột nhiên biến mất.

Tôi tưởng họ đã chuyển đi. Hóa ra, họ đã bị người đàn ông này giết.

Hắn ta thậm chí còn không tha cho cả trẻ con.

Trái tim tôi từ từ chìm xuống đáy vực.

Từ lúc bị khống chế đến giờ, tôi vẫn luôn ôm một tia hy vọng mong manh, cầu mong người đàn ông này điên đủ rồi sẽ thả tôi đi. Giờ phút này, tôi nhận ra rõ ràng rằng, cuộc đời hai mươi lăm năm ngắn ngủi của mình sắp đi đến hồi kết.

Hắn ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không buông tha cho tôi.

"Nhà tôi có một cô hàng xóm." Người đàn ông nhếch môi nở một nụ cười rợn người, "Cô ấy sẽ thông cảm cho những người hàng xóm ồn ào ở tầng trên, sẽ rơi nước mắt vì một nhân vật trong phim truyền hình, sẽ tự tay đút bánh trôi cho bạn trai ăn. Một cô gái đáng yêu và lương thiện như vậy, khi đối mặt với một người như tôi, liệu có thể ban phát một chút thiện ý nhỏ bé nào không?"

Những giọt nước mắt lớn rơi từ khóe mắt tôi.

"Thật đáng tiếc, cô ấy cũng giống như tất cả những phàm nhân tầm thường khác, xem tôi như rác rưởi mà ghê tởm." Người đàn ông cúi xuống, dịu dàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, "Vậy thì, hãy để cô hàng xóm đáng yêu này, c.h.ế.t vào khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô ấy đi."

Tôi há miệng, muốn cầu xin, muốn gào khóc, muốn thét lên, nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.

Bàn tay người đàn ông đặt trên vai tôi, nhẹ nhàng tùy tiện đẩy một cái, cơ thể tôi liền đổ ra sau.

Khoảnh khắc rơi xuống, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của người đàn ông: "À, tôi tên là Thời Ngộ."

"Thời có nghĩa là thời gian, còn Ngộ là gặp gỡ."

— Thời Ngộ.

Chiếc váy cưới trắng tinh bay lượn trong gió.

Trôi nổi, và rơi xuống.

Cuối cùng, tôi rơi xuống đất với một tiếng động thật lớn, m.á.u và óc văng tung tóe.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.