Cô Dâu Đã Chết - Chương 8: Hôn Lễ
Cập nhật lúc: 03/10/2025 09:06
Đến nỗi, anh ta không hề phát hiện con d.a.o tôi giấu sau lưng.
Môi tôi dừng lại cách anh ta một centimet. Sau đó, tôi siết chặt cán dao, nhanh chóng, mạnh mẽ, đ.â.m một nhát vào tim anh ta.
Thời trong thời gian, Ngộ trong gặp nạn.
Bây giờ, người gặp nạn là anh ta rồi.
Tôi thừa nhận, tôi hơi bồng bột.
Một khi thất bại, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Nhưng lòng hận thù dành cho Thời Ngộ đã chiếm trọn tâm trí tôi, tôi không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, chỉ muốn anh ta chết.
May mắn thay, tôi đã thành công.
Không ai có thể ngờ được, một người phụ nữ vốn yếu đuối dễ bắt nạt, một ngày nào đó lại phát điên vung dao.
Một người đã từng c.h.ế.t một lần, liệu còn được coi là người sống nữa không?
Khoảnh khắc này, tôi giống như một con quỷ dữ bò lên từ địa ngục.
Tóm lại, sẽ không còn là cô dâu nhút nhát của kiếp trước nữa.
Lấy lòng anh ta? Vâng lời anh ta?
Không, tôi chỉ muốn anh ta chết.
Máu từ n.g.ự.c Thời Ngộ tuôn ra không ngừng. Anh ta loạng choạng vài bước, rồi ngã xuống sàn.
Tôi quỳ xuống, rút con d.a.o cắm vào tim anh ta ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của anh ta, tôi tiếp tục đ.â.m mạnh lưỡi d.a.o vào cổ anh ta.
Khi g.i.ế.c người, không thể quên đ.â.m thêm nhát nữa đâu nhé.
Thời Ngộ khó khăn vươn tay về phía tôi, há miệng, dường như rất muốn hỏi một câu tại sao.
Đáng tiếc, anh ta không thể phát ra tiếng nữa.
"Đúng vậy, tại sao nhỉ?" Tôi gạt mái tóc rối bời của Thời Ngộ sang một bên, để lộ khuôn mặt yếu ớt tái nhợt, nở một nụ cười chiến thắng với anh ta. "Chắc là vì... anh quá xui xẻo."
Nhìn kỹ lại, anh ta thực ra khá thanh tú.
Đặc biệt là đôi mắt đen láy, vẩn đục khi cận kề cái chết, đẹp một cách lạ lùng.
Nhưng, ai quan tâm chứ?
Mũi d.a.o nhảy múa, đ.â.m vào miệng anh ta, đ.â.m vào mắt anh ta, đ.â.m vào má anh ta, một nhát, rồi một nhát nữa.
Khuôn mặt thanh tú ban đầu, lập tức trở nên m.á.u me, xấu xí vô cùng.
Đúng vậy, dáng vẻ này mới phù hợp với anh ta.
Máu tươi b.ắ.n tung tóe lên mặt tôi, vừa tanh vừa dính.
Lần này, đôi môi tôi dính đầy máu, nhưng không phải m.á.u của chính tôi.
Cơ thể của Thời Ngộ co giật rồi từ từ cứng đờ.
Sau khi chắc chắn anh ta đã hoàn toàn ngừng thở, tôi mới buông cán dao.
Hóa ra đ.â.m một người mệt đến thế.
Nhưng, cảm giác cũng không tồi.
Tôi quỳ trong vũng máu, giơ tay lên, từ từ mở lòng bàn tay hướng về phía bóng đèn trên trần.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh những đốm sáng nhỏ.
Đẹp tuyệt vời.
Lần này, không ai có thể phá hỏng đám cưới của tôi.