Cô Dâu Đã Chết - Chương 7: Hôn Lễ

Cập nhật lúc: 03/10/2025 09:06

Vô số người đi đường vây lại, ai nấy đều lấy điện thoại ra, chụp lại hình ảnh cô dâu xấu số bị gãy cổ.

Người thân, bạn bè, đồng nghiệp, bạn học cũ, mỗi người đều mở to mắt nhìn cái c.h.ế.t t.h.ả.m của tôi.

Ông bà nội tê liệt trên mặt đất gào khóc, mắng tôi đúng là sao chổi, biến đám cưới thành đám tang.

Phương Gián thất thần như người mất hồn, bố mẹ anh vội vã kéo anh đi, tránh dính phải xui xẻo từ xác chết.

Người duy nhất lao đến phía tôi, là Tống Vũ.

Chú ấy dường như chẳng ghê tởm thân thể m.á.u thịt văng tung tóe của tôi chút nào, quỳ thẳng xuống, ôm chặt tôi vào lòng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Chú ấy đang khóc vì tôi.

Người chú út này sẽ không phải là thầm yêu tôi đấy chứ?

Trong giây phút cận kề cái chết, tôi lại còn có tâm trạng để đùa giỡn.

Một giây sau, Tống Vũ run rẩy cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi dính m.á.u của tôi.

Đó là một nụ hôn mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Không màng ánh mắt của mọi người xung quanh, không màng thân phận chú cháu, không màng m.á.u tươi và cái chết.

Giống như chàng hoàng tử dịu dàng hôn nàng Bạch Tuyết đang ngủ say.

Bi ai, mà cũng dứt khoát.

Đáng tiếc, phép màu đã không xảy ra, nàng công chúa không tỉnh lại.

Tử thần dang rộng đôi cánh khổng lồ, từ từ kéo tôi vào màn đêm.

Sau khi bóng tối tan đi, tôi phát hiện mình đang ở trong một phòng karaoke.

Phương Gián cầm chiếc nhẫn kim cương, quỳ một gối xuống trước mặt tôi, nói với giọng đầy tình cảm: "Em yêu, lấy anh nhé!"

Xung quanh có rất nhiều người quen đang hò reo, xen lẫn tiếng nhạc lãng mạn.

Cảnh tượng này tôi đã quá quen thuộc, chính là ngày Phương Gián cầu hôn tôi nửa năm về trước.

Vì lúc đó quá phấn khích và bất ngờ, mọi chi tiết đều khắc sâu trong tâm trí tôi.

Giờ đây, tôi lại quay về ngày hôm đó.

Tôi vươn tay mạnh mẽ véo vào mặt Phương Gián, cho đến khi anh ấy đau đớn kêu lên, tôi mới chắc chắn rằng mình đã thực sự sống lại.

"Tinh Đệ, lấy anh nhé?" Phương Gián sờ sờ khuôn mặt bị véo đỏ, tiếp tục cầu hôn.

Tôi nhận lấy chiếc nhẫn kim cương, lao tới ôm chặt lấy anh ấy.

Thật tốt, tôi vẫn còn sống.

Tôi còn có cơ hội làm lại một lần nữa.

Phương Gián cười hiền: "Anh yêu em."

Mặc dù đây là lần thứ hai tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy, nhưng lại khiến tôi muốn khóc hơn lần đầu.

Chỉ khi thực sự c.h.ế.t một lần, mới có thể thấu hiểu hạnh phúc trước mắt này khó có được biết bao.

Tôi thành thạo đeo chiếc nhẫn vào: "Em cũng yêu anh, nhưng bây giờ em có việc gấp phải về nhà trước, mai nói chuyện chi tiết với anh sau nhé, đợi em!"

Mặc dù rất muốn ôm bạn trai khóc ba ngày ba đêm, nhưng điều tôi nên quan tâm nhất lúc này, không phải là tình yêu lãng mạn.

Rời khỏi phòng karaoke, tôi đi bộ một lúc lâu trên đường, hít thở không khí trong lành mà ông trời ban tặng, cảm nhận nhịp đập trở lại của trái tim. Sau đó, tôi đến dưới tòa nhà chung cư và bước vào thang máy.

Một người đàn ông mặc đồ đen cũng bước vào theo. Mái tóc dài và rối che khuất toàn bộ khuôn mặt, cả người tỏa ra một luồng khí âm u.

Thang máy từ từ đi lên, không khí im lặng đến đáng sợ.

Tôi tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út ra, cố ý ném xuống đất.

Người đàn ông bên cạnh lập tức cúi xuống, nhặt chiếc nhẫn lên, và đưa cho tôi.

Cảnh tượng y hệt kiếp trước, lại xảy ra.

Tôi nhận lấy chiếc nhẫn, nhìn thẳng vào anh ta, nói: "Cảm ơn."

Người đàn ông không nói gì cả, biểu cảm ẩn dưới mái tóc rối bời.

Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, đến tầng bốn.

Người đàn ông khựng lại, rồi bước ra.

Tôi chầm chậm đi theo sau anh ta, mắt dán chặt vào gáy anh ta.

Người đàn ông tàn tạ, suy sụp trước mắt này, sáu tháng sau, sẽ khoác lên mình bộ lễ phục đuôi tôm trắng được chuẩn bị kỹ lưỡng, xông vào đám cưới của tôi, đẩy tôi từ sân thượng xuống.

Cái cảm giác cơ thể bị vỡ vụn thật sự rất đau đớn.

Tôi nên làm gì để tránh việc lại c.h.ế.t dưới tay anh ta?

Cẩn thận lấy lòng anh ta, vâng lời anh ta, hóa giải thù hận của anh ta đối với tôi sao?

Về đến nhà, tôi đi vào bếp, đổ hết đường trong hũ, sau đó cầm chiếc hũ rỗng không gõ cửa phòng 404.

Một luồng khí hôi thối nồng nặc ập vào mặt.

Tôi cố gắng nín nhịn bịt mũi, mỉm cười với người đàn ông: "Anh hàng xóm, có thể cho tôi mượn một ít đường được không?"

Người đàn ông hơi sững sờ, rõ ràng là rất ngạc nhiên khi tôi chủ động nói chuyện với anh ta.

Dù sao, với vẻ ngoài của anh ta bây giờ, có c.h.ế.t đột ngột trên phố cũng chẳng ai quan tâm.

Đứng sững vài giây, người đàn ông nhận lấy chiếc hũ rỗng từ tay tôi, quay người đi vào trong. Tôi cũng bước theo vào nhà, tiện tay khóa cửa lại.

Người đàn ông nghe thấy tiếng tôi khóa cửa, dừng lại, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Tôi cười rạng rỡ, từng bước đi đến gần anh ta, kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi anh ta.

Dù là một tên biến thái g.i.ế.c người không ghê tay, cũng thoáng chốc rơi vào trạng thái bàng hoàng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.