Copy Thần Thuật: Ta Ở Tu Chân Giới Làm Đại Lão - Chương 54

Cập nhật lúc: 04/09/2025 20:29

Có lần, nàng sao chép ra được một chiếc xe lừa, thu về bản vẽ chế tạo xe lừa cấp một, một trận pháp tăng tốc, và... chín đống gỗ tốt.

Tô Tinh Thần vốn khéo tay, liền tận dụng số gỗ đó đóng thêm mấy bộ bàn ghế, làm cả bàn thờ và tượng Tằm nương rồi đem bán ngay tại chỗ.

Lần buôn bán này, Tô Tinh Thần coi như trúng mánh lớn, bán được hơn bảy trăm linh thạch cho đám tu sĩ nghèo sống nhờ nghề nuôi tằm.

Một nửa số linh thạch hắn giữ lại, nửa còn lại đưa cho Tô Cửu, xem như trả khoản nợ mua phù chú trước đó.

"Ca, nhường đường cho muội cái." Chẳng rõ từ lúc nào, Tô Chi Chi đã ôm chổi quét bụi từ cửa vào nhà.

"Quét một lượt đất linh tằm, bảo khí linh tằm không thoát ra ngoài. Quét hai lượt đất linh tằm, Tằm Vương Tằm Thần vào nhà ta." Vừa quét, nàng vừa lẩm nhẩm câu thần chú quen thuộc, quả đúng là một tiểu cô nương mê tín đến tận xương tủy.

"Được rồi." Tô Cửu gọi vọng vào: "Dùng cơm trước đã, ăn xong rồi làm tiếp."

Đến nàng cũng suýt bị muội muội mình "đầu độc" đến mức muốn hùa theo niệm chú.

Tô Chi Chi ngoan ngoãn đáp lời, rồi nhanh nhẹn dọn sạch bàn ăn trong nhà.

Tô Tinh Thần cũng hiếm khi chịu rời tay khỏi đống đồ gỗ đang làm dở.

Hai tiểu muội đệ, mắt sáng rực nhìn ra cửa, vẻ mặt tràn đầy mong chờ.

Chẳng bao lâu sau, một hàng con rối bằng đất sét cao chừng bàn tay, lắc lư bằng bụng tiến vào nhà gỗ. Mỗi tượng bưng một bát, tổng cộng mười tám bát cơm nấu từ linh gạo Bích Ngạch, đầy ụ đến nghiêng ngả, nối đuôi nhau xếp hàng đi vào.

Vị lão bá sống chung nhà với ba người họ trợn tròn mắt.

Dù đã thấy nhiều lần, nhưng lần nào chứng kiến cảnh ấy, ông cũng không khỏi chấn động tựa như lần đầu.

Tô Cửu bình thản ngẩng đầu: "Lão bá có muốn dùng cơm cùng không? Đống linh gạo này để trong nhà cũng chật chội lắm rồi."

Tay ông lão run lên, suýt làm rơi luồng linh khí đang vận chuyển trong cơ thể.

Nhìn vào trong, quả thật chiếc bàn vuông bốn chỗ đã không còn chỗ trống.

Mười tám bát cơm từ linh gạo Bích Ngạch, bát nào cũng vun đầy như núi nhỏ, phủ kín mặt bàn, mà cũng chỉ đặt vừa mười hai bát.

Tô Cửu và hai huynh muội mắt sáng rỡ, mỗi người còn ôm thêm hai bát trên tay.

Ông lão: "..."

"Các ngươi cứ ăn đi, ăn đi. Linh gạo Bích Ngạch này quả thực đắt giá vô cùng."

"Ông không ăn thì Chi Chi phải ăn hết sáu bát đó." Tô Chi Chi xoa cái bụng nhỏ, mặt sắp mếu máo đến nơi: "Thật sự không nuốt nổi nữa..."

Ông lão đỏ mặt, cuối cùng cũng cầm lấy một bát rồi đưa Tô Cửu hai mươi linh thạch.

"Chỉ xin mười linh thạch thôi." Tô Cửu trả lại một nửa.

Ông lão cảm kích ôm bát cơm đi ra ngoài, nhường lại cả căn nhà cho ba người họ.

Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần lúc này mới thực sự bắt đầu ăn, mắt lấp lánh như sao trời.

Mỗi người sáu bát, cơm nấu từ linh gạo Bích Ngạch, một bát có giá hai mươi linh thạch.

Một người ăn một bữa đã tiêu tốn tới một trăm hai mươi linh thạch.

Vừa ăn, Tô Chi Chi vừa nấc cụt, linh khí đầy ắp trong người tràn cả ra ngoài. Nàng vừa xoa bụng vừa than thở: "Ngày nào cũng dùng nhiều như vậy, gần đây tu vi muội tăng vùn vụt luôn... mà hình như cũng... mập lên rồi."

Tô Cửu nheo mắt nhìn cánh tay khẳng khiu của mình, dường như cũng đã dày thêm một chút.

Loại linh gạo Bích Ngạch đột biến này là do sao chép từ bản gốc Tiền Chu, thứ gì cũng tốt, chỉ tiếc là có hạn sử dụng – phải dùng hết trong vòng mười ngày.

Ôi, tất cả chỉ tại cái hạn dùng đáng ghét ấy.

"Ăn được bao nhiêu thì ăn, đừng cố quá mà ảnh hưởng đến thân thể." Tô Cửu nói có lý, nhưng trong lòng cũng chẳng muốn để phí một chút nào. "Nếu thật sự không ăn hết... mai cũng đành vứt bỏ thôi."

Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần lập tức cúi đầu, cắm cúi xúc cơm như thể muốn ăn sạch cả nồi.

Ăn.

Phải ăn cho bằng hết.

Chẳng mấy chốc, hai huynh muội ánh mắt mơ màng, đầu óc trống rỗng, no đến choáng váng.

Tô Cửu cũng không khá hơn, đành đứng dậy ra ngoài tản bộ cho tiêu bớt thức ăn.

"Nhị ca, bây giờ thật là tốt quá đỗi." Tô Chi Chi ợ một tiếng rõ to, đôi mắt lim dim đầy mãn nguyện.

Tô Tinh Thần im lặng, rất lâu sau mới khẽ đáp, giọng khàn khàn: "Ừ."

Đúng là tốt thật.

Nhưng cũng không hoàn toàn tốt.

Giá như... tỷ ấy lúc nào cũng tốt với bọn họ như bây giờ. Nếu trước kia cũng vậy, thì hay biết mấy.

"Chẳng lẽ huynh đã quá mơ mộng sao?"

Tô Tinh Thần đưa tay khẽ chạm lên trán muội muội.

Trên ấn đường nàng là một chiếc lá linh lực màu xanh nhạt, mờ đến mức gần như không thấy – dấu hiệu của tư chất kém cỏi. Giờ chỉ còn lại chưa đến nửa chiếc.

"Nếu thuở trước gia đình có đủ linh thạch, đủ đan dược, chẳng bị ả ta cướp đoạt, thì tiểu muội hẳn không chỉ có tư chất hạ phẩm. Giá như bây giờ có linh dược nào cải thiện được tư chất thì hay biết mấy."

Tô Chi Chi đang cười tươi bỗng khựng lại, nhưng rồi nàng nhanh chóng nở nụ cười trở lại.

"Nhị ca, không sao đâu. Hiện giờ tỷ tỷ đối đãi với chúng ta rất tốt, Chi Chi đã thấy vô cùng mãn nguyện rồi. Dù cho cả đời chỉ là người bình thường, tiểu muội cũng không hề hối tiếc."

Tô Tinh Thần nhắm mắt, khẽ đáp lại bằng một tiếng "Ừ" đầy khó nhọc.

Tô Cửu đứng ngoài cửa, im lặng một lát rồi mới vén rèm bước vào.

"Ừ ư cái gì mà ừ?"

Một đứa thì yếu ớt như bánh bao bị bắt nạt, đứa kia lại yểu điệu thục nữ, thật khiến người ta không thể nhịn được.

"Đã bị cướp thì giành lại là được."

Nhịn cái nỗi gì?

Tô Cửu tựa người vào khung cửa, nhướng mày ngoắc tay với Tô Chi Chi.

"Lại đây, nha đầu, theo ta đi đòi nợ!"

Tô Tinh Thần ngẩn người, Tô Chi Chi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong phút chốc không còn chút u uất nào.

Lần này là đòi nợ theo kiểu cắt tay áo sao?

Hay là mười tám bát cơm Bích Ngạch đây?

Hay là... thứ gì khác chăng?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.