Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 253
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:30
----
Huân Huân ngửi thấy một mùi mới hơn, nồng nàn hơn, cậu chủ nhỏ cách đó không xa liền hét lớn: "Gâu gâu gâu gâu."
Cùng lúc đó, chị đại bàng huýt một tiếng dài và lao xuống với tốc độ tối đa.
Nó đã tìm thấy mục tiêu của mình!
Cảnh sát đặc nhiệm lao tới Huân Huân như một cơn gió!
Lý Ngọc Hoa đang trèo trên một tán cây rậm rạm kinh ngạc và sợ hãi, chặn ánh sáng chói mắt lại, lẩm bẩm: "Huân Huân, Huân Huân, là em sao?"
Dường như anh ta đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Nghe quen quen nhưng anh ta không chắc lắm, đó có thể là chó đặc nhiệm.
Trước khi trở về Trung Quốc, anh ta đã chuẩn bị cho mọi tình huống, bao gồm cả cách trốn thoát nếu bị cảnh sát phát hiện.
Anh ta biết chó đặc nhiệm có mũi rất thính, nhưng vì đã hơn hai năm không về nhà nên mùi của anh ta đã biến mất từ lâu.
Huân Huân khó khăn thoát ra khỏi đám đông, chạy quanh cây cổ thụ và điên cuồng hét lên: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu”
Thực sự là cậu chủ nhỏ của nó.
“Anh xuống đi, em đưa anh về nhà, em biết đường về nhà.”
Nó cũng muốn nói rằng, mẹ sắp c.h.ế.t rồi, mẹ đang ngày ngày chờ đợi anh ta .
Không ai ngoài Lương Cẩm Tú có thể hiểu nó đang hét lên cái gì.
Vô số khẩu s.ú.n.g màu đen chĩa vào anh ta, trước khi Lý Ngọc Hoa có thể tiếp đất, một số cảnh sát đặc vụ đã tràn tới.
"Các anh đang làm cái gì vậy?"
Huân Huân sửng sốt, sau đó lo lắng hét lên. Nó nghe thấy cậu chủ nhỏ kêu một tiếng đau đớn thì xông lên cắn quần áo của một đặc nhiệm kéo lại, sủa: "Mau buông ra. Nếu không tôi sẽ cắn anh."
Hầu như tất cả các sĩ quan cảnh sát đặc nhiệm đều không cảm thấy tội lỗi khi lợi dụng Huân Huân, bởi vì Huân Huân là một con chó.
Họ thậm chí còn nghĩ rằng đây là một trường hợp rất điển hình có thể dùng làm tài liệu tham khảo khi gặp phải tình huống tương tự trong tương lai.
Dương Viễn Phong nắm lấy đầu Huân Huân và cố gắng kéo nó sang một bên trước khi cảnh sát đặc nhiệm ra tay.
Huân Huân không hiểu tại sao những người này lại làm như vậy, nhưng nó hiểu rằng cậu chủ đang bị thương, nó vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Lý Ngọc Hoa không phản kháng, để cho mình bị đẩy xuống đất, miệng dính đầy bùng đất, tuyệt vọng gào thét: "Huân Huân, em đã g.i.ế.c anh rồi, em biết không?"
Anh ta biết mình đã làm gì, một trăm án tử hình là đủ.
"Gâu gâu gâu." Huân Huân đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Lương Cẩm Tú, ánh sáng ôn hòa trong mắt hắn dần dần biến mất, sau một giây, nó đột nhiên quay đầu cắn vào cổ tay Dương Viễn Phong.
Không cần Lương Cẩm Tú phiên dịch, nó cũng cảm nhận được tâm trạng của cậu chủ nhỏ của nó.
Đây là một lũ người xấu!
Họ muốn g.i.ế.c cậu chủ nhỏ!
Hiếm khi Dương Viễn Phong thấy đau lòng. Anh vẫn luôn quan sát Lương Cẩm Tú, cơ bản hiểu được chuyện gì xảy ra. Do anh mất cảnh giác nên không thể tránh khỏi, vì đau đớn mà vô thức buông Huân Huân ra, đã quá muộn để bắt nó lại.
Huân Huân hai mắt đỏ hoe, gầm lên một tiếng, nhảy lên cao lao vào mấy tên cảnh sát đặc nhiệm đang đè cậu chủ nhỏ của mình xuống.
Nó đã cắn ai đó!
Nó sẽ cắn bất kỳ người lạ nào dám làm hại cậu chủ hoặc đột nhập vào nhà.
Tất cả những người tinh nhuệ đến tối nay đều được trang bị vũ khí hạng nặng, sĩ quan SWAT bị cắn đầu tiên nhanh chóng quay lại và đánh một cái vào cổ Huân Huân, anh ta đã nhẹ tay và không đánh vào những phần nguy hiểm trên đầu.
Dương Viễn Phong hét lớn: "Đừng làm nó bị thương!"
Lương Cẩm Tú đồng thời hét lên: "Huân Huân, hãy nghe tôi giải thích. Cậu chủ của cậu đã làm hại rất nhiều người, anh ấy là người xấu."
Huân Huân bị cảnh sát đặc nhiệm nhẹ nhàng đặt xuống đất, nó loạng choạng đứng dậy, nhe hàm răng sắc nhọn, gầm nhẹ: “ Là do cô xui tôi hại cậu chủ nhỏ. Tôi sẽ g.i.ế.c cô.”
Đúng như Lương Cẩm Tú lo lắng trước đó, Huân Huân không quan tâm cậu chủ của nó là người xấu hay tốt.