Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 254
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:30
----
Trong ánh sáng đang chiếu nhanh vào nơi này, đôi mắt của Huân Huân phát ra ánh sáng xanh lục và hung dữ, hai chân sau uốn cong như một con sói giận dữ.
Lương Cẩm Tú hiểu sự tức giận của Huân Huân.
Nếu là mình, có lẽ cô có thể tố cáo người thân của mình một cách quang minh chính đại, nhưng cô không thể chấp nhận theo cách này - có lẽ đây là lần đầu tiên nó tin tưởng vào con người đến vậy, nhưng chính nó lại đẩy cậu chủ vào ngõ cụt.
Mọi lời giải thích đều không có ý nghĩa.
Hai cảnh sát đặc nhiệm giơ khiên chống nổ để bảo vệ Lương Cẩm Tú.
Huân Huân là một chú chó trung thành.
Họ sẽ không làm hại một con ch.ó trung thành.
Huân Huân ở phía trước tấm khiên gầm lên, đôi mắt già nua màu xanh lá cây nhìn chằm chằm vào Lương Cẩm Tú, nếu không cứu được cậu chủ thì sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con người đã lừa dối mình.
Dương Viễn Phong khẽ thở dài, nhận lấy khẩu s.ú.n.g từ tay một cảnh sát và bóp cò.
"Pặc!"
"Là một mũi tiêm gây mê, không nguy hiểm đến tính mạng, tôi sẽ nhờ người đưa nó về."
Dương Viễn Phong không đành lòng nhìn Huân Huân loạng choạng ngã xuống rồi cố gắng đứng dậy, anh vẫy tay nói: "Cả đội dừng lại. "
Việc bắt giữ Lý Ngọc Hoa có nghĩa đột phá lớn, rất nhiều gia đình nạn nhân cuối cùng đã chờ được ngày này.
Cảm giác tội lỗi của Lương Cẩm Tú dành cho Huân Huân nhanh chóng được thay thế bằng những cảm xúc khác.
Với cuộc tìm kiếm trong núi lớn như vậy, các nhóm buôn chuyện ở các thôn khác nhau hoạt động không ngừng nghỉ, nhiều tin tức nhanh chóng được truyền đi khắp nơi.
Có một nạn nhân là một cô gái mười bảy tuổi, bố mẹ sức khỏe yếu, cô bé phải nghỉ học sớm để phụ giúp gia đình, vì còn nhỏ nên nhiều người ngại sử dụng nên cô bé phải làm nhiều công việc lặt vặt khác nhau. Chẳng hạn như khi quả anh đào chín, mỗi ngày cô bé phải làm thuê cho nhiều vườn cây ăn trái, hái từ sáng sớm đến chiều muộn, một ngày có thể kiếm được hai đến ba trăm.
Nhưng phần lớn thời gian cô bé làm thuê cho nhà hàng với công việc rửa bát.
Một khách hàng đã thấy cô bé và nhiệt tình đưa ra ý tưởng cho cô: ra nước ngoài làm việc với mức lương ít nhất 200.000 nhân dân tệ một năm.
Cô bé ở gần chợ nên có thể bình tĩnh đối phó với những gã say rượu, nhưng cô chưa bao giờ đi đâu khác ngoài chợ nên không biết những nguy hiểm bên ngoài.
Tim cô bé đập loạn xạ.
Với mức lương 200.000 nhân dân tệ một năm và làm việc trong ba năm thì cô bé sẽ kiếm đủ chi phí phẫu thuật của bố mẹ. Số tiền còn lại có thể dùng để sửa nhà.
Vị khách này đã gợi ý cho cô bé nộp đơn xin thị thực du lịch tạm thời và cũng trả cho gã một khoản phí môi giới.
Suy nghĩ của bố mẹ cô bé thì rất đơn giản: cô bé chưa đủ tuổi nhưng có thể ra nước ngoài kiếm được nhiều tiền, dù không muốn xa con nhưng con gái họ đã quyết tâm thì học cũng không ngăn cản.
Một tháng sau, họ nhận được video con gái họ bị đánh!
Một số người đàn ông cầm gậy và con gái họ hét lên đau đớn, những cú đánh như thể đánh trúng vào tim họ.
Bên kia đòi 150.000 nhân dân tệ để mua mạng sống của cô bé.
Một trăm năm mươi nghìn có thể không được coi là quá nhiều đối với nhiều gia đình nhưng với họ chỉ có thể gom được năm nghìn.
Kẻ bắt cóc không chịu thương lượng thêm, chúng nói nếu muốn con gái sống thì họ phải nghĩ cách.
Đôi vợ chồng già bán tất cả những gì có thể bán ở nhà, quỳ lạy nhà họ hàng, vay tiền trên mạng với lãi suất cực cao, cuối cùng họ cũng gom đủ tiền. Tưởng rằng có thể cứu được con gái nhưng không. Họ chờ đợi trong vô vọng, không lấy lại tiền nhưng cũng không liên lạc được với kẻ đó nữa.
Suốt một năm trời không có tin tức gì về con gái.
Con gái họ còn sống không?
Nếu còn sống thì cô bé đang ở đâu.
Tinh thần của hai vợ chồng già suy sụp, nếu không nghĩ đến việc chờ đợi con gái trở về thì có lẽ họ đã không thể sống tiếp.
Đêm hôm đó, lòng cả thôn nặng trĩu.
Nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn.