Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 300
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:34
----
Tiểu Đông Phong được sắp xếp ở một khu vực độc lập. Bên trong có ao để nghịch nước, trên bờ có mấy cây đại thụ tươi tốt, còn trồng đủ loại hoa dại màu sắc khác nhau và một tảng đá lớn chuyên dùng để phơi nắng.
Cũng được coi là xa hoa.
vườn trưởng đưa Lương Cẩm Tú đi vào đường chuyên dụng cho nhân viên. Dù là thân phận vườn trưởng thì cũng phải tiếp nhận kiểm tra hai lần.
Tiểu Đông Phong không đi ra ngoài, nhân viên chăn nuôi chỉ vào căn phòng phía sau lồng sắt, bất lực nói: “Lại giận dỗi rồi, thịt bò thượng hạng cũng không chịu ăn. Tôi khuyên vài câu còn muốn dùng móng vuốt đánh tôi – vị này là cô Lương phải không?”
Lương Cẩm Tú vừa mỉm cười, trong phòng đã truyền tới tiếng hổ gầm.
“Ngao, ngao~”
Tiểu Đông Phong nghe thấy âm thanh quen thuộc, lập tức chạy như bay tới.
Cách một thời gian không gặp, nó đã trưởng thành, cũng gần như có thể coi là một con hổ trưởng thành, nhưng ánh mắt nó không thay đổi, vẫn ngây ngô, đáng yêu như cũ.
“Chị, chị, cuối cùng chị cũng tới.”
“Không tới không được, nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lương Cẩm Tú tươi cười xoa nó. Lông hổ không mềm mại như lông mèo, mà hơi cứng, nhưng dù gì đây cũng là hổ trưởng thành.
Tiểu lão hổ thoải mái nheo mắt lại: “Ngao.”
“Em muốn nuôi một con heo.”
Lương Cẩm Tú tưởng mình nghe lầm: “Em muốn nuôi cái gì?”
Tiểu Đông Phong giơ móng vuốt che mắt, ngại ngùng nói: “Em muốn nuôi heo.”
Chó mẹ muốn nhìn con thành rồng nên nói cho nó biết gió ở thôn quê đầy mùi vị tự do, trong núi khắp nơi đều là gà rừng, thỏ ăn mãi không hết. Đường đường là vua của muôn thú thì không nên sống trong cái lồng sắt nho nhỏ mà phải gầm vang núi rừng mới được coi là thành công.
Nó đi sau đó lại bị đánh một trận no đòn.
Một đám lợn rừng ra tay cực kì tàn ác. Từ nhỏ tới lớn nó làm gì từng bị đánh như vậy, nếu không phải nhờ heo màu hồng phấn nó có thể đã bị tiêu hóa thành phân heo rồi.
Nếu nói sự đánh đập của đám lợn rừng là bão tố thì heo hồng chính là cái ô. Nó đuổi đàn heo đi, che lên bầu trời trong xanh.
Trong khoảng thời gian đến sở thú, nó thường nhớ lại sự dịu dàng này.
Nhưng hai đứa, một ở vườn thú một ở núi sâu, đời này chắc sẽ không có duyên gặp lại.
Ba người rơi vào im lặng.
Lương Cẩm Tú cảm thấy trạng thái này của nó có hơi quen thuộc, chắc cũng có thể coi là hội chứng Stockholm, bị đánh đập nhiều nên nảy sinh tình cảm lệ thuộc đối với người duy nhất chưa bạo hành mình.”
Nhân viên chăn nuôi khẽ lẩm bẩm: “Vậy nên con nhớ nhung nên mới muốn nuôi heo?”
Chưa từng nghe nói hổ nuôi heo, trước giờ heo đều là thức ăn của hổ.
Tiểu Đông Phong vừa định gật cái đầu to nhưng rồi lại lắc.
Ngoại trừ nhớ, còn vì chuyện khác.
Chuyện nó bị lợn rừng đánh những con hổ khác đều biết, trở thành chuyện cười rồi. Hổ dù có được sinh ra ở vườn bách thú cũng không thể bị thức ăn đánh, còn bị nuôi như thú cưng. Mức độ buồn cười ngang ngửa với việc chuột nuôi mèo làm thú cưng.
Sau này nó vẫn phải sống ở đây rất nhiều năm,.
Tiểu Đông Phong cũng không biết hai trong hai việc này cái nào nghiêm trọng hơn, nghĩ mãi cũng thấy phiền nên mới uy hiếp: “Có cho con nuôi hay không, không cho thì em tuyệt thực.”
Không cần suy nghĩ, người ba chăn nuôi lập tức khoát tay: “Nuôi, nuôi.”
Bao nhiêu là chuyện.
Biết vậy đã giải quyết từ sớm, hại anh ta không biết vì sao lại bị internet bạo lực, sắp buồn muốn c.h.ế.t rồi.”
“Vừa hay sở thú định thả một nhóm heo con vào vườn.”
Lương Cẩm Tú vỗ vỗ cái đầu to của nó: “Chị đi chọn cho em một con, bây giờ em lập tức đi làm, biểu hiện cho tốt vào. Sau này nếu có chuyện gì thì bảo ba gọi điện cho chị, không được bãi công có nghe chưa?”
Hổ con dùng sức gật đầu, còn lo lắng dặn dò: “Em muốn màu hồng, đặc biệt là mũi.”
Tốt nhất là giống như heo con!
Mấy du khách vừa tới Hổ Sơn còn tưởng là vô ích. Trước khi tới bọn họ đã xem qua tình hình, hình như hổ con bị ngược đãi.