Đây Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú!!! - Chương 301
Cập nhật lúc: 07/09/2025 06:34
----
Thấy Hổ Sơn trống không đang định tiếc nuối rời đi thì lại phát hiện một bóng dáng màu vàng tươi sáng.
Trên thực tế, hổ cũng phân chia nhan sắc cao thấp.
Đầu Tiểu Đông Phong cực kì lớn, cực kì tròn, hai cái lỗ tai nhỏ, ngắn khiến cho người ta vừa nhìn là muốn nhéo. Đồng thời cổ cũng rất nhỏ, hơn nữa bộ lông màu vàng kim tươi đẹp kèm theo hoa văn đen vừa uy phong lại đáng yêu, tùy ý chụp lại cũng có thể làm giấy dán tường.
Du khách hưng phấn vội vàng chụp ảnh: “Tiểu Đông Phong, nhìn đây, nhìn đây này.”
Tiểu Đông Phong làm theo mong muốn đứng lên tảng đá, ngẩng cao đầu gào lên “Ngao, ngao.”
Hổ trong vườn bách thú hầu như đều có nhiều dã tính, thường ngày đều lười biếng nằm sấp ngủ. Mặc cho du khách nghĩ cách thu hút sự chú ý thì vẫn là kệ người gọi, ta vẫn ngủ.
Muốn nghe hổ kêu phải xem may mắn.
Người xưa có câu “rồng ngâm hổ gào. Người miền núi thế hệ trước nói khi tới gần hổ, dù không thấy thì da đầu cũng sẽ tê dại.
Đó là do sự biến đổi gen từ hàng ngàn năm và tần số sóng âm cực thấp phát ra từ tiếng gào của con hổ.
Loại sóng âm tần số siêu thấp này thậm chí có thể khiến một số động vật nghe thấy bị tê liệt, không thể cử động.
Mấy du khách ở khoảng cách gần cảm nhận được cảm thấy trời lạnh toát, hai chân như nhũn ra, tim như muốn ngừng đập.
Một tiếng gào vang vọng khắp sở thú!
Du khách đổ xô chạy về phía Hổ Sơn.
“Lại đây, gào thêm một tiếng nữa, tôi muốn ghi âm lại cho con trai nhà tôi nghe, nếu còn không nghe lời sẽ kêu hổ tới ăn thịt nó.”
Dùng cho trẻ con cũng có tác dụng, khi nghe thấy sẽ ngoan ngoãn đi ngủ ngay lập tức.
“Có vẻ như lời kêu gọi trên mạng đã có tác dụng, đồ chăn nuôi chó chết.”
“...”
Người thích tụ tập, du khách mời vào cũng không đi về phía trước nữa. Chẳng bao lâu trước Hổ Sơn đã có một biển người.
Đang xem náo nhiệt, cánh cửa sắt phía sau Hổ Sơn mở ra, người chăn nuôi mặc bộ quần áo lao động đi vào.
Phần lớn du khách không biết được chuyện tìm kiếm trên hot search, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Không sợ à?”
“Đây là hổ đó, lỡ như thành đồ ăn vặt cho nó thì sao?”
Đến gần hơn chút mới nhìn thấy con lợn màu hồng phấn đang được người chăn nuôi ôm trong lòng, lập tức hiểu ra.
“Thì ra là đưa đồ ăn tới cho hổ.”
“Thật tàn nhẫn, heo con đáng thương sắp bị ăn sống rồi.”
“Sở thú còn có tiết mục này?”
“Đưa đứa nhỏ đi trước, cảnh này có chút m.á.u me, sẽ dọa đứa nhỏ.”
“...”
Đúng như mọi người nghĩa, khi thấy hổ, con heo màu hống phấn vốn ngoan ngoãn bèn trình diễn một màn heo kêu: “Ụt ịt, ụt ịt!”
“Cứu mạng, lão hổ muốn ăn thịt heo.”
Người chăn nuôi vỗ vỗ đầu heo con, cố gắng làm cho nó bình tĩnh: “Hổ không ăn thịt con đâu.”
Con heo màu hồng không nghe mà ra sức giãy giụa nhảy xuống, chạy như điên!
Tiểu Đông Phong cực kì kích động. Nó thấy rõ con heo này y hệt con heo trong trí nhớ của nó. Toàn thân đều là màu hồng phấn, cái mũi trong suốt như thạch.
Thế là vở kịch hổ bắt lợn bắt đầu diễn ra.
Đừng thấy bắp chân heo con màu hồng phấn ngắn, nhưng lại cực kì linh hoạt. Bóng dáng màu hồng phấn chạy như bay khắp sân, lúc thấy sắp bị vồ được còn mau chóng chuyển hướng.
“Ụt ịt, ụt ịt.”
“Ngao, ngao.”
“Cứu mạng, hổ ăn thịt heo.”
“Đừng chạy, để anh ôm em một cái.”
Bầu không khí vô cùng kịch liệt, chạy qua hồ nước rồi lại vòng qua cây đại thụ, một vòng rồi lại một vòng. Ban đầu Tiểu Đông Phong chiếm thế thượng phong, dường như chỉ phút chốc là có thể bắt được. Nhưng hết lần này tới lần khác thất bại, rất nhanh thể lực nó đã cạn kiệt, càng lúc càng chạy chậm.
Du khách cũng dần từ hưng phấn, kích động chuyển sang cảm thán.
“Bảo bối à, con heo nhỏ như vậy cũng không bắt được, em có chắc mình là hổ không?”
“Tiểu Trư cố lên, cố lên, em làm được.”