Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 60-62: Gây Sự
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:24
“Bé con?”
“Chú đang làm gì vậy?”
“Tôi chuẩn bị đi ăn cùng đối tác. Em đột nhiên gọi cho tôi là vì nhớ tôi sao?”
Tuyết Nhi dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc dài của mình mà đùa nghịch, giọng mang theo ý cười:
“Không phải. Trong trường đang có một tin đồn rất thú vị, chú đoán xem người khác nói gì về em và chú nào?”
Cô chưa bao giờ là kiểu người im lặng chịu thiệt, sau lưng có một người sẵn sàng bảo vệ và che chở cho mình, tội gì không dựa dẫm vào chú ấy chứ?
Bên kia im lặng trong chốc lát như đang suy nghĩ, sau đó Lục Ngạn mới hỏi:
“Đồn em cặp kè với đại gia?”
“Wow, chú giỏi thật!”
Tuyết Nhi hơi giật mình, sự thông minh và nhạy bén của Lục Ngạn đâu chỉ dùng trong việc kinh doanh, ngay cả mấy chuyện bát quái ở trường mà cũng đoán ra được.
“Chú đoán đúng rồi, nhưng không chỉ đồn em đi với đại gia bình thường, bọn họ nói chú là một lão già đã có vợ con còn bao nuôi gái trẻ.”
Dám chắc bây giờ biểu cảm của chú Ngạn rất là đặc sắc.
Cô nghĩ vậy, tay liền ấn gọi video.
Trên màn hình hiện lên ngũ quan tuấn mỹ của người đàn ông, đường xương hàm vô cùng quyến rũ, chỉ là cả khuôn mặt bao trùm một màu u tối. Anh hé miệng, hỏi:
“Ai đồn?”
Hai chữ đơn giản, nhẹ nhàng này chứa đựng sự kìm nén, giống như núi lửa sắp bùng nổ.
Chương Nhiên ngồi đối diện vốn rất tò mò về bạn trai của Tuyết Nhi nhưng giọng người đàn ông mới cất lên, cô nàng liền sững sờ. Đây không phải ông chú từng đến quán cà phê đón Tuyết Nhi sao? Hóa ra không phải là người thân mà mối quan hệ của họ lại phức tạp như thế…
“Em cũng không biết người nào đồn, chú tìm hiểu giúp em đi.” Tuyết Nhi lười biếng nói: “Em thì bình thường, có điều chú bị người ta bôi xấu hình ảnh rồi.”
Chú Ngạn nuôi không ít người, để bọn họ đi hỏi thăm chút là có thể tìm được kẻ đầu têu, cô chẳng cần động vào làm gì cho mệt.
“Chú, chú ổn không?” Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của chú ấy, hình như đang tức giận lắm.
“Em nói xem?”
Lục Ngạn lúc này vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, thư ký bên cạnh không dám hé miệng nói nửa lời, bởi vì cô ta quá hiểu sếp mình. Những lúc sếp giận, chỉ cần nhìn ánh mắt sắc như d.a.o kia liền biết ngay.
Trong quá trình Lục Ngạn bò lên vị trí ngày hôm nay, anh đã trải qua vô số âm mưu dương mưu, các loại chiêu trò bẩn thỉu độc ác của người khác. Thế nhưng chưa khi nào anh khó chịu như vậy.
Anh vẫn luôn để bụng chuyện chênh lệch tuổi tác với Tuyết Nhi. Năm nay anh đã 33, mà bé con mới 18, sau này khi anh 40 thì cô cũng vẫn chỉ là một thiếu nữ 25 tuổi đang độ xinh đẹp nhất, trẻ trung nhất.
Mà anh trông giống một lão già đã có vợ sao? Bạn gái cũng phải 33 năm mới tìm được đây này!
Nghĩ đến tương lai, hai bên thái dương Lục Ngạn đau nhức. Anh đưa tay xoa xoa, nói với Tuyết Nhi:
“Bé con, em có muốn công khai không?”
“Hả? Công khai chuyện chúng ta yêu đương ạ?”
“Phải.”
Người đàn ông hơi mong chờ câu trả lời của cô, kết quả cô lắc đầu:
“Không muốn.”
Cổ họng Lục Ngạn như mắc phải một cục xương lớn khiến anh nghẹn cứng, mãi một lúc sau anh mới hỏi:
“Tại sao?”
“Em vừa mới năm nhất thôi mà, vướng vào mấy chuyện yêu đương không tốt chút nào.”
Thấy Lục Ngạn có vẻ không biết nên xử lý ra sao, cô gợi ý:
“Chú kiện cái người tung tin đồn là được, em sẽ nói với mọi người chú là… à, chú của em.”
“Tuyết Nhi.”
“Vâng.”
“Em không muốn công khai vì chê tôi già sao?”
Đầu óc Lục Ngạn bắt đầu suy diễn đủ thứ, anh cố gắng để bản thân không nghĩ linh tinh, thế nhưng trong đầu liên tục xuất hiện một con ác quỷ đang thì thầm vào tai anh:
“Già, già, già!”
Tay siết chặt lấy di động, người đàn ông âm trầm hỏi:
“Phải vậy không?”
“Không phải đâu, chú chỉ hơn em có 15 tuổi… đâu có già?”
Tuyết Nhi nói xong cũng tự muốn vả miệng mình, cô còn nhấn mạnh hai người chênh lệch tận 15 tuổi làm gì?
Ở bên kia, thư ký toát mồ hôi, không khí trong phòng tựa như đông đặc lại khiến cô ta hít thở khó khăn:
“Sếp, sắc mặt anh tệ quá, có cần tôi lấy thuốc cho anh không…?”
Lục Ngạn liếc cô ta một cái, sau đó nhìn vào điện thoại, nói:
“Tôi sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, đây là cách nhanh nhất và đơn giản nhất để dẹp bỏ tin đồn.”
Suy đi tính lại, Tuyết Nhi vẫn cảm thấy không ổn lắm:
“Nhưng người ta sẽ nghĩ em cặp với đại gia đó.”
“...”
“Chú?”
“Cứ làm như em nói đi.”
Người đàn ông dứt lời liền dập máy, không thèm nói nữa.
Tuyết Nhi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên chú Ngạn tắt máy trước cô. Ngày thường gọi điện thoại hay nhắn tin gì thì chú ấy cũng chờ cho cô chủ động nói tạm biệt. Giận rồi sao?
Phát hiện người đàn ông của mình dỗi, Tuyết Nhi bật cười, ánh mắt cong cong không giấu được sự vui vẻ.
Chương Nhiên nghe hết cuộc hội thoại vừa rồi, cảm thấy hơi tội cho người đàn ông kia:
“Bạn trai giận mà cậu không định dỗ sao?”
Thiếu nữ nghiêng đầu, ngón tay quấn lấy tóc xoay tròn, không hề để bụng chút nào:
“Vui mà, cậu chưa yêu chưa hiểu đâu, đây giống như một loại chất kích thích để giữ chưa mối quan hệ lâu bền. Thỉnh thoảng giận dỗi chút cũng được, buổi tối tôi chạy đi tìm chú ấy, hôn một cái là giải quyết được thôi.”
Hiếm lắm mới thấy chú Ngạn có cảm xúc mạnh như vậy, tuy rằng thật trẻ con nhưng Tuyết Nhi không kìm nổi, muốn nhìn thấy chú ấy hung dữ với mình.
Không đến nửa ngày, Tuyết Nhi đã được Chương Nhiên thêm vào mấy nhóm chat xàm xí của sinh viên, cô thanh minh với mọi người rằng Lục Ngạn là chú của cô.
Một người cười khẩy không tin, nhắn hỏi:
“Chú ruột sao?”
“Không phải, nhưng gia đình tôi gửi tôi ở nhà chú ấy.”
Cả đám bán tín bán nghi, không vì một lời này của cô mà nghĩ khác đi.
Đến cuối cùng, cô vẫn phải tự tay xử lý chuyện tin đồn, nếu để chú Ngạn lo thì mối quan hệ của họ sẽ trở thành chủ đề bàn tán mới cho xem.
“Bởi vì có người phao tin làm ảnh hưởng danh dự và hình ảnh của chú tôi nên vài ngày nữa phải hầu tòa rồi, các người tin hay không thì tùy.”
Cô còn cố tình tìm một bức ảnh chính diện của chú Ngạn thả vào trong nhóm chat, chưa đầy một giây sau đã thu hồi, nói:
“Tôi gửi nhầm, xin lỗi.”
“Oa, đó là chú của Tuyết Nhi sao?”
“Tôi nhìn thấy rồi mà chưa kịp lưu, ôi, chú ấy đẹp trai thế? Không biết chú ấy đã có bạn gái chưa!”
“Này, ai đồn chú của Tuyết Nhi là một lão già bước ra đây, tôi sống c.h.ế.t với người đó liền!”
Trong nhóm chat ngay lập tức trồi lên hàng loạt nhãn dán kích động, đa số bọn họ đều quan tâm đến nhan sắc của Lục Ngạn khiến Tuyết Nhi có chút tự hào. Bạn trai nhà cô quả là có sức hút!
Nhìn điện thoại, thấy Lục Ngạn vẫn mãi chưa liên lạc cho mình, Tuyết Nhi cười thầm trong bụng:
“Chú Ngạn đáng yêu thật.”
Cô chủ động gọi cho Lục Ngạn, vốn nghĩ phải gọi vài lần chú ấy mới bắt máy nhưng chuông vừa reo thì bên đã truyền tới giọng nói trầm thấp:
“Em còn biết gọi điện thoại cho tôi?”
“Chú giận em rồi hở?” Cô giả vờ buồn rầu: “Em không công khai cũng có lý do riêng mà, nếu mấy sinh viên khác biết em hẹn hò với một người vừa đẹp trai vừa giàu có như chú thì sẽ ghen tỵ đến mức nào?”
Tuyết Nhi không ngờ mình cũng rất giỏi vuốt đuôi ngựa.
Một câu nói nũng nịu đã đủ làm cho Lục Ngạn đang hừng hực lửa giận nguôi ngoai ngay. Được cô khen, tâm trạng anh tốt hơn một chút nhưng vẫn ra vẻ:
“Chỉ biết nịnh.”
Tuyết Nhi nằm trên giường che miệng cười khúc khích, chú Ngạn dễ dãi quá, cô chưa kịp xin lỗi là đã hết giận rồi!
…
Ngày hôm sau, khi Tô Diệu Anh nhận được thư mời của luật sư, cô ta ngỡ ngàng hồi lâu rồi siết chặt nắm tay, chạy thẳng đến nhà ăn tìm Tuyết Nhi.
Nhìn thấy Tuyết Nhi và Chương Nhiên ngồi cùng nhau nói nói cười cười, Tô Diệu Anh giận sôi m.á.u xông tới.
“Tuyết Nhi!”
“Tới rồi.” Chương Nhiên nâng mắt lên: “Cậu đoán trúng phóc, cô ta sẽ đi tìm cậu gây sự.”
Bản tính thật sự không ra gì, có gan làm không có gan chịu!
Tuyết Nhi thừa biết cô ta sẽ sửng cồ lên nên rất bình tĩnh, vừa gắp thức ăn cho vào miệng vừa hỏi:
“Chuyện gì?”
“Là cô kiện tôi à?” Tô Diệu Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Không liên quan đến tôi.”
“Cô đi mách lẻo với chú của mình để ông ta kiện tôi mà còn giả vờ?”
Giọng Tô Diệu Anh khá to, thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Trong trường gần đây có một drama to mà ai ai cũng biết, đó là chuyện Tuyết Nhi bị người ta đặt điều chửi bới. Bởi vì số người tham gia quá nhiều nên Đinh Mục phải chuẩn bị tài liệu đầy đủ mới có thể từ từ gửi thư kiện cho bọn họ. Bằng chứng thì sẵn có, không ai thoát được.
Mà hai kẻ đầu sỏ bị khai tử đầu tiên, bao gồm cô gái khơi mào mọi chuyện và Tô Diệu Anh - người đã khiến tin đồn ngày càng đi xa.
Tô Diệu Anh tức giận tới nỗi hai mắt đỏ bừng, ngón tay giơ lên chỉ về phía Tuyết Nhi run lẩy bẩy:
“Tôi đối xử với cô không tệ, chỉ vì một chút hiểu lầm mà cô lại kiện tôi hả? Có phải cô nhiều tiền nên khinh thường người nghèo như tôi không?”
Tiếng xì xầm xung quanh vang lên liên tục, Tuyết Nhi và Chương Nhiên vẫn thản nhiên ăn uống, không hề quan tâm trò cười của Tô Diệu Anh. Cô ta thấy bị bơ thì nóng đầu, mất kiểm soát tiến tới, một tay lật đổ khay thức ăn của Tuyết Nhi.
Loảng xoảng.
Muỗng đũa cùng cả khay inox cứ như vậy bay ra ngoài.
Hôm nay menu có bò hầm, tuy rằng thức ăn đều đổ sang hướng khác nhưng bởi vì lực b.ắ.n khá mạnh, chiếc áo sơ mi trắng lập tức bị dính dầu và các loại hương liệu.
Hỏng rồi! Chương Nhiên giật mình quát lên:
“Cô bị điên à? Trời ạ, đây là áo Dior đấy! Cô đền nổi không?”
Ngay sau đó, Tuyết Nhi cầm lấy khay thức ăn của Chương Nhiên rồi nói:
“Cho tôi mượn một chút.”
“Hả? À, ừ…”
Tuyết Nhi đứng lên, tay phải vung mạnh.
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, cả khay thức ăn còn hơn một nửa liền trực tiếp úp vào đầu Tô Diệu Anh.
Choang.
Tiếng động này là khay inox va đập vào trán Tô Diệu Anh phát ra.
Cơm cũng không còn nóng, mùi thì đặc biệt nồng. Từ đỉnh đầu Tô Diệu Anh chảy xuống lượng lớn nước thịt hầm, những hạt cơm trượt trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta rồi rơi lẹp bẹp ra sàn nhà.
Tóc, mặt, trước n.g.ự.c cô ta dính đầy thức ăn.
Cảm giác bẩn đến ghê người khiến cô ta không phản ứng được, cả người tê dại, chỉ có đôi mắt sáng quắc đang nhìn Tuyết Nhi.
Chương Nhiên đưa tay che miệng.
Tuyết Nhi nhịn Tô Diệu Anh từ lúc gặp mặt đến giờ quả thật là vượt qua giới hạn bình thường của cô. Sau khi trở thành tiểu công chúa của Hồ gia, chưa từng có vị tiểu thư hay thiếu gia nào dám tỏ thái độ thiếu tôn trọng với cô. Mà cô ta hết lần này đến lần khác tìm chết, cô cho cô ta toại nguyện!
Căn tin trường chìm vào trong im ắng, không có lấy một tiếng động nào.
Một lúc sau, từ miệng Tô Diệu Anh phát ra thanh âm đinh tai nhức óc.
“Aaaaaaaaaaaa! Tuyết Nhi, con ch.ó cái này!”
Cô ta gào thét, trong cơn giận không còn lý trí, tay vơ lấy cái nĩa trên bàn rồi nhào về phía Tuyết Nhi muốn ăn thua cho đủ.
Chương Nhiên thấy bạn thân gặp nguy hiểm liền chống tay lên bàn nhảy tới, phản xạ có điều kiện vung chân lên. Chân dài vẽ ra một hình vòng cung tuyệt đẹp, chỉ trong tích tắc đã trực tiếp đạp vào bụng Tô Diệu Anh.
Cú đá này khá lực, Tô Diệu Anh như quả bóng xì hơi bay về phía sau, lăn hai vòng dưới đất rồi ngã xuống không còn động tĩnh gì nữa.
Lần này đến lượt Tuyết Nhi và cả đám sinh viên trợn tròn mắt.
Chân Chương Nhiên cứng đơ giữa không trung, cô nàng lẩm bẩm:
“Không xong, lại lỡ chân…”
Chương Nhiên xuất thân không hề tầm thường, ba đời làm quan, hiện tại cha là cục trưởng cục cảnh sát. Từ lúc 6 tuổi cô nàng đã học võ, 12 tuổi đã có đai đen, lực chân có thể nói vô cùng mạnh, cú ban nãy cho dù đàn ông cũng không chịu nổi, nói gì một cô gái.
Giống như Tuyết Nhi, cô nàng muốn ra ngoài sống, tự mình trải nghiệm cuộc sống sinh viên. Vậy mà khai giảng chưa đến một tháng thì…
Hàng loạt ánh mắt b.ắ.n về phía này, kinh ngạc, sợ hãi, tò mò… Nhiều người thắc mắc tại sao một cô gái xinh đẹp mảnh mai như Chương Nhiên lại có thể khủng bố như vậy.
Xấu hổ thu hồi chân, Chương Nhiên chạy tới kiểm tra tình trạng của Tô Diệu Anh. Vừa rồi tuy rằng không kiểm soát được lực chân nhưng cũng may không đá vào chỗ hiểm nên cô ta chỉ bị ngất xỉu mà thôi. Nhưng để cho an toàn…
“Tuyết Nhi, gọi xe cứu thương giúp tôi.”
“À, được….” Tuyết Nhi vẫn còn chưa phục hồi tinh thần sau pha cứu cánh mạnh mẽ của Chương Nhiên, cô lần mò túi quần tìm điện thoại, trong lòng thì nghĩ may mà không chọc vào cô gái này.
Tình hình trở nên mất kiểm soát, Chương Nhiên đứng nhìn Tô Diệu Anh được khiêng lên cáng cứu thương, khóc không ra nước mắt:
“Cha tôi mà biết thì tôi sẽ c.h.ế.t mất, ông ấy đã dặn tôi không được tùy tiện đánh người.”
Tuyết Nhi đứng bên cạnh, khóe môi khẽ giật:
“Trước kia cậu rất hay đánh người à?”
Cô phát hiện mình không hiểu gì về Chương Nhiên hết!
“Ừm, lúc còn học cấp ba từng chuyển trường hai lần…”