Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 63-65: Đến Trễ
Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:25
Sau khi Tô Diệu Anh được đưa đến bệnh viện, Tuyết Nhi và Chương Nhiên cũng sắp xếp đi thăm cô ta.
Bác sĩ cho biết Tô Diệu Anh chỉ bị tổn thương bụng cấp độ 1, không quá nặng, chờ qua một lúc là có thể xuất viện.
Hai cô gái đứng bên ngoài nhìn vào trong phòng, Tô Diệu Anh vẫn còn chưa tỉnh, Chương Nhiên rầu rĩ nói:
“Vừa rồi thấy cô ta cầm nĩa trên tay, sợ cậu bị thương nên tôi vô thức nhảy ra luôn. Làm sao đây? Cha tôi sẽ bắt tôi về nhà mất. Cuộc sống sinh viên của tôi chỉ mới bắt đầu…”
Tuyết Nhi vỗ vai cô nàng an ủi:
“Chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng nghĩ nhiều. Nếu cô ta muốn kiện cáo hay gì đó thì tôi sẽ làm chứng cho cậu, phòng vệ chính đáng thôi mà.”
Như nghĩ đến chuyện gì, Tuyết Nhi rút điện thoại ra gọi cho Lục Ngạn, anh vừa bắt máy, cô liền nũng nịu nói:
“Chú, em bị người ta bắt nạt.”
Giọng cô ngọt lịm như tẩm hai cân đường, Chương Nhiên ở bên cạnh nghe thấy còn phải rùng mình, nói gì đến Lục Ngạn đang trong giai đoạn yêu đương với cô.
Người đàn ông hơi chau mày khi biết bảo bối của mình gặp chuyện, anh hỏi:
“Ai bắt nạt em?”
“Tô Diệu Anh hôm nay đến trường gây sự, em có lỡ tay đổ thức ăn lên người cô ta, cô ta liền xông tới muốn đánh em…”
Sau đó, cô thuật lại quá trình Chương Nhiên ra tay nghĩa hiệp, nhấn mạnh rằng mọi lỗi lầm đều không phải của Chương Nhiên.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
“Bệnh viện thành phố ạ.”
“Ở đó chờ tôi một lát.”
Lục Ngạn không nói nhiều, vừa dứt lời liền đặt điện thoại xuống, trước mặt anh, mọi người đang cầm tài liệu chuẩn bị báo cáo.
Rất hiếm khi anh làm việc riêng trong giờ họp, ai nấy đều cho rằng có việc khẩn cấp, lỗ tai vểnh lên hóng hớt, cuối cùng chỉ nghe được mấy câu không đầu không đuôi.
Nhưng mà, họ vẫn nhanh nhạy nắm bắt thông tin. Hình như sếp có bạn gái rồi? Hơn nữa có người còn dám động vào cục cưng của sếp nữa.
Thiên đường có lối không đi, địa ngục then cửa cứ bước vào là sao nhỉ?
Lục Ngạn quét mắt nhìn một vòng, nói:
“Báo cáo ngắn gọn thôi.”
Anh phải nhanh chạy đến bên cạnh bé con, để đảm bảo không ai có thể động vào con bé. Tuy rằng Đinh Mục luôn túc trực bảo vệ cho Tuyết Nhi nhưng có những lúc không tiện đến gần, ví dụ như khi Tuyết Nhi vào lớp học hoặc đi ăn cùng bạn bè, Đinh Mục phải đứng cách xa để trông chừng.
Trong môi trường đại học phức tạp, Tuyết Nhi xảy ra tranh chấp với bạn bè là chuyện khó tránh khỏi.
Trợ lý thấy vẻ mặt Lục Ngạn hơi mất kiên nhẫn liền nháy mắt với mọi người, ai nấy vội vàng bỏ qua hết mấy phần rườm rà, trực tiếp báo cáo kết quả.
Lần đầu tiên trong 5 năm làm việc cùng Lục Ngạn, trợ lý mới tham gia một cuộc họp kết thúc sớm như vậy, còn chưa đầy 30 phút đã xong.
Lục Ngạn tự mình lái xe đến bệnh viện.
Lúc đến nơi, trước cửa đã tụ tập không ít người. Lục Ngạn liếc mắt liền thấy người quen của mình trong đám đông.
Chương Thái Hòa, cục trưởng cục cảnh sát.
Anh hơi chau mày, bước chân trở nên vội vàng.
Lại gần hơn, Lục Ngạn mới nghe thấy người đàn ông trung niên đang tức giận quát tháo:
“Lần thứ mấy rồi hả? Con làm cha mất mặt bao nhiêu lâu chưa đủ hay sao?”
Ông đang giáo huấn Chương Nhiên về chuyện xảy ra lúc chiều, Tuyết Nhi thấy dáng vẻ cúi đầu oan ức của bạn mình thì không nhịn được nữa:
“Chú cảnh sát, lần này rõ ràng là không phải do Chương Nhiên mà. Nếu không có cậu ấy, cháu đã phải nằm viện, có khi bị hủy dung rồi cũng nên.”
“Kể cả vậy, mấy đứa cũng phải biết rằng bạo lực không thể giải quyết vấn đề. May mắn Tô Diệu Anh chỉ bị thương nhẹ, nếu nặng hơn, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?“
“Cháu.” Tuyết Nhi vòng tay qua vai Chương Nhiên, ánh mắt kiên định: “Nguồn cơn sự việc đều từ cháu mà ra, cháu có thể chịu trách nhiệm.”
“Cháu nghĩ mình là ai mà tùy tiện đòi chịu trách nhiệm cho chuyện này hả?”
Sau khi nói xong lời này, sau lưng Chương Thái Hòa vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Ngạn:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Chương Thái Hòa quay phắt lại, định mở miệng giáo huấn luôn cái kẻ không biết từ đâu xuất hiện xen vào chuyện của gia đình ông, thế nhưng vừa thấy mặt Lục Ngạn thì kinh ngạc:
“Là cậu à?”
“Anh Chương.” Lục Ngạn khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Thế lực của Lục Ngạn dàn trải khắp nơi, đương nhiên các mối quan hệ trong vòng bạn bè cũng rất khủng. Số lần anh làm việc với Chương Thái Hòa có thể nói là nhiều vô kể, mỗi tháng gặp chục lần cũng rất bình thường.
Sắc mặt Chương Thái Hòa phần nào trở nên dễ chịu hơn:
“Cậu biết cô bé này sao?”
Ông vừa nói vừa nhìn Tuyết Nhi, cô bé mỉm cười bước tới bên cạnh Lục Ngạn, không để ý ánh mắt của mọi người chút nào, trực tiếp ôm lấy cánh tay anh làm nũng:
“Chú, chú đến trễ quá đi.”
“Xin lỗi, vừa rồi vướng chút việc.”
Người đàn ông dịu dàng xoa tóc cô, ánh mắt cưng chiều.
Chương Thái Hòa quen biết Lục Ngạn lâu rồi, tuyệt nhiên chưa từng thấy qua Tuyết Nhi.
Lục Ngạn giới thiệu:
“Đây là Tuyết Nhi.”
Anh hơi liếc mắt nhìn cô, không biết cô có muốn công khai mối quan hệ của họ hay không. Chỉ thấy bé con tự hào nâng cằm lên, cười ngọt ngào:
“Cháu là bạn gái của chú Ngạn.”
Chương Nhiên sớm biết chuyện nên bình tĩnh liếc nhìn, còn Chương Thái Hòa lại chau mày nhìn bọn họ, dáng vẻ bị sốc:
“Cậu Lục có bạn gái khi nào mà tôi không biết nhỉ? Ha ha.”
Việc Tuyết Nhi chủ động xác định mối quan hệ khiến Lục Ngạn mở cờ trong bụng, anh cong nhẹ môi, vòng tay qua eo cô rồi đáp:
“Thời gian gần đây thôi. Tô Diệu Anh bắt nạt bé con nhà tôi, Chương Nhiên ra tay giúp đỡ bạn bè là chuyện đáng tuyên dương, anh Chương nể mặt tôi, đừng trách con gái anh làm gì.”
Miệng Chương Thái Hòa đóng mở vài lần, cuối cùng không nói gì.
Tuy rằng ông là cục trưởng cục cảnh sát nhưng đối mặt với Lục Ngạn vẫn kiêng nể vài phần. Những vấn đề mà không thể giải quyết bằng tiền vẫn có thể giải quyết bằng rất rất nhiều tiền.
Có những người giàu đến mức độ nhất định thì tiếng nói của họ thật sự quan trọng, đủ sức thay đổi cả một hệ thống lớn.
Ông bất ngờ vì người bạn mà Chương Nhiên chọn lại có thân phận đặc biệt đến mức này. Ông trùm Nam Thành vậy mà cùng một cô gái bằng tuổi con ông yêu đương? Đây là chuyện chấn động nhất ông từng nghe từ Lục Ngạn.
Tuyết Nhi dùng ngón tay chọc chọc vào hông Lục Ngạn, cười nói:
“Chú, vậy chuyện lần này có thể thu xếp được không? Người bắt đầu mọi chuyện dù sao cũng là Tô Diệu Anh, em với Chương Nhiên vô tội nha.”
Người đàn ông khẽ “ừ” một tiếng rồi quay sang nhìn Chương Thái Hòa, không nói gì, ánh mắt lại chứa đựng rất nhiều ẩn ý.
Chương Thái Hòa thở dài một tiếng:
“Nghĩ lại thì đúng là hai đứa trẻ chỉ đang phòng vệ chính đáng.”
Lời này giống như một loại khẳng định rằng sẽ đứng về phía Tuyết Nhi và Chương Nhiên.
Chương Nhiên liếc mắt nhìn kỹ người đàn ông tuấn tú bên cạnh Tuyết Nhi thêm lần nữa, trong lòng cảm thán hai từ: cực phẩm.
Từ ngoại hình đến thân phận đều là trong triệu người có một.
Cha cô nàng bình thường nghiêm túc với công việc, công tư phân minh là vậy mà đụng trúng Lục Ngạn lập tức xìu xuống, thái độ dè chừng hẳn.
Lén lút đưa ngón tay cái với Tuyết Nhi, Chương Nhiên dùng khẩu hình miệng nói một câu cảm ơn.
Tuyết Nhi nháy nháy mắt, trong lòng vô cùng tự hào vì có chỗ dựa vững chắc như chú Ngạn.
Chuyện tưởng chừng như rắc rối khó xử lý, chỉ cần Lục Ngạn vừa xuất hiện thì lại trở nên đơn giản hơn nhiều.
Song, khi về nhà thì Chương Nhiên khó tránh một kiếp bị cha dạy dỗ.
Hai người đàn ông đứng một bên nói chuyện, hai cô gái thì thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Chương Thái Hòa vuốt mi tâm, Lục Ngạn hỏi:
“Sao vậy? Nếu khó xử quá thì anh không cần nhúng tay vào, cứ để Tô Diệu Anh kiện đi.”
“Không phải, tôi đang nghĩ làm thế nào cho con gái mình bớt bạo lực một chút.”
“À?” Lục Ngạn liếc ngang qua khuôn mặt thanh tú của Chương Nhiên, cô gái này không phải loại nồng nhan giống Tuyết Nhi, không cho cảm giác lần đầu gặp đã ấn tượng mạnh. Thế nhưng cô nàng là kiểu càng nhìn càng thu hút, khí chất không tồi.
“Yên tâm đi, nếu Tuyết Nhi là người của cậu thì sao tôi để cô bé chịu thiệt được. Tôi cũng không định bỏ mặc con gái mình đâu, chỉ muốn giải thích với con bé nếu nói chuyện được thì nên dùng miệng, đừng dùng tay với chân “chào hỏi” người khác thôi. Đã 18 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”
18 rồi, không còn nhỏ nữa sao?
Lục Ngạn hơi nghiêng đầu nhìn Tuyết Nhi, cô đang nói chuyện vui vẻ với Chương Nhiên, khi cười rộ lên để lộ hàm răng trắng đều cùng hai cái răng thỏ đáng yêu.
Anh nói:
“Anh sai rồi, 18 vẫn còn nhỏ lắm.”
Chuyện của Tô Diệu Anh cứ như vậy đã được giải quyết, chìm nghỉm, như một hòn đá rơi vào mặt hồ tạo thành bọt sóng lăn tăn rồi hoàn toàn biến mất dưới đáy sâu.
Khi Tô Diệu Anh tỉnh dậy, người bên ngoài gần như đã giải tán hết.
Tô Hoan đến thăm em gái, mặt mày âm trầm đáng sợ:
“Em chắc chắn hai đứa nhóc kia cố tình tấn công em không?”
Bị anh trai nhìn chằm chằm, cô ta hơi rén nhưng vẫn mạnh miệng nói:
“Anh không tin em sao? Tuyết Nhi thì đổ thức ăn thừa lên đầu em, Chương Nhiên thì trực tiếp đánh em, đây là bạo lực học đường đó!”
“Biết là vậy nhưng rất khó kiện.” Tô Hoan vẫn còn tỉnh táo: “Sau này em xin chuyển phòng, đừng gây rắc rối cho anh nữa.”
“Hả? Không kiện sao anh?”
“Không.”
“Sao lại vậy!” Tô Diệu Anh ấm ức giãy nảy lên, đạp bung chăn của mình rồi quát lớn: “Em bị bạn bè ức hiếp, anh lẽ ra nên đứng về phía em! Không được, em muốn kiện hai người đó!”
“Anh cũng đứng về phía em mà, nào.”
Tô Hoan dỗ dành thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng hắn phải quát:
“Tô Diệu Anh, em thôi đi được không? Anh cảnh cáo em, người đàn ông phía sau Tuyết Nhi không tầm thường đâu!”
Sắc mặt Tô Hoan khó coi:
“Đó là chủ tịch công ty anh đang làm việc.”
“Sao cơ…? Anh đang nói đùa à?”
“Không.” Hắn lắc đầu: “Sau vài lần đụng độ, anh cảm thấy người đó khá quen mắt nên đã thử tìm hiểu một chút. Em tốt nhất ngoan ngoãn, đừng chọc vào Tuyết Nhi nữa.”
Bản thân Tô Hoan có thể ngoi lên được vị trí như ngày hôm nay thì hắn vẫn khá khôn khéo, đầu óc nhanh nhạy hơn em gái nhiều.
Tô Diệu Anh cắn chặt môi, lẩm bẩm:
“Chủ tịch của công ty anh chứ đâu phải gì ghê gớm.”
“Em… Thật sự là không dạy nổi! Đừng để anh phải gánh chịu hậu quả mà em gây ra, sau này, nhìn thấy Tuyết Nhi cứ đi đường vòng cho anh!”
Trong lòng Tô Diệu Anh không phục, cô ta rũ mắt, cắn chặt môi mình.
Tô Hoan cứ nghĩ nếu im lặng cho qua thì sẽ thoát khỏi mối nguy lần này, nhưng hắn trăm ngàn lần không ngờ đến, Tuyết Nhi lúc này đang ở bên tai Lục Ngạn thổi lửa.