Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 71-73

Cập nhật lúc: 13/09/2025 05:25

“Không phải em muốn xem “bé Ngạn” à? Sao đến quần của tôi cũng không dám cởi ra vậy?”

Bé con vừa rồi mạnh miệng bao nhiêu, bây giờ lâm trận đã run rẩy, nhìn vẻ mặt đỏ bừng bừng kia rõ ràng là sắp đầu hàng.

Lục Ngạn nắm lấy bàn tay mềm của cô, cũng chính là cái tay đang giữ cạp quần ấy:

“Nếu sợ thì không cần miễn cưỡng bản thân.”

Mặc dù anh đang kích động và hưng phấn muốn để cho “bé Ngạn” chào hỏi Tuyết Nhi nhưng khi cô chưa sẵn sàng, thân làm đàn ông, anh vẫn phải tôn trọng bé con của anh. Nếu chẳng may dọa cô sợ và chạy mất thì làm sao bây giờ?

“Em không sợ!” Tuyết Nhi trong lúc bị khích tướng nóng đầu đã chẳng màng cái gì mặt mũi, trực tiếp kéo mạnh quần của Lục Ngạn xuống.

Đập vào mắt cô là quần lót tứ giác màu đen trơn bóng, bởi vì cô đang ngồi trên giường nên khuôn mặt gần như đối diện với “thứ kia”.

Dưới trạng thái bị kích thích ban nãy, “bé Ngạn” đã căng cứng và cuộn mình đằng sau quần lót, đội lên như túp lều nhỏ vậy.

Lục Ngạn hít sâu một hơi, hạ thân trướng to như muốn bật ra khỏi lớp vải mềm.

Tuyết Nhi sững sờ mấy giây rồi quyết tâm vứt bỏ liêm sĩ, một lần nữa chạm vào quần Lục Ngạn, cô nhắm mắt lại, dùng sức tụt xuống.

Người đàn ông dùng một tay chạm vào đỉnh đầu của cô, ánh mắt anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại chỗ nhưng động tác thì rất dịu dàng. Anh xoa xoa tóc cô:

“Mở mắt ra.”

Tuyết Nhi he hé mắt, cô hồi hộp và tim đập nhanh tới mức tay chân không ngừng phát run.

Ánh đèn chiếu nghiêng về phía họ, quần Lục Ngạn còn dính ở dưới chân.

Dưới ánh sáng mờ ảo, cự vật màu đỏ tím lộ ra trong không khí.

Tuyết Nhi nhìn thấy một thứ thô to gần bằng cánh tay trẻ em đang dựng đứng lên, chỉa thẳng vào cô. Nó có màu đỏ hồng cũng thật đáng yêu nhưng quanh thần đều là gân xanh dữ tợn, sự đối lập mạnh mẽ này có sức ảnh hưởng rất lớn đến thị giác của cô, khiến cho cô ngây ngốc. Lông mao ở phần gốc rễ được tỉa tót gọn gàng, nhìn rất sạch sẽ.

Nhưng mà…

Đây là nam căn của một người đàn ông trưởng thành? Sao lại to như thế? Cô còn nhớ khi đang thảo luận cùng Chương Nhiên thì đại khái kích thước sẽ như trái dưa leo nhỏ, hoặc bằng hai ngón tay gì đó thôi.

Nói hơi xấu hổ, cô từng nhìn qua thứ này trên phim. Cách đây nửa tháng cô từng hiếu kỳ lên mạng tra thử, qua một đoạn băng ghi hình cảnh 18+ đã trông thấy rồi, nhưng người thật vật thật cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cô thấy không thích lắm, và còn nổi cả da gà khi xem sex nên chưa được 30 giây liền tắt rồi.

Không phải đâu, thứ này mai sau sẽ tiến vào người cô? Làm sao vừa được?

Thấy bé con cứ mở trừng mắt nhìn côn thịt của mình, cổ họng Lục Ngạn khô khốc, dục vọng trong lòng đã lan ra khắp toàn thân nhưng anh vẫn gắng gượng chống đỡ lý trí đang sụp đổ.

Anh hỏi:

“Sao vậy?”

Đôi môi cô run lên:

“Chú…”

“Ừ?”

Tuyết Nhi thật sự bối rối:

“Đây, đây là kích thước trung bình của đàn ông ạ?”

Lúc cô hơi nhích lại gần nhìn cho kỹ, thứ kia khẽ giật, đỉnh đầu còn chảy ra một loại chất lỏng trong suốt.

Tuyết Nhi che miệng, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đơn thuần của cô cùng biểu cảm thẹn thùng xinh đẹp kia khiến cho toàn thân Lục Ngạn như muốn nổ tung.

Anh cắn chặt răng, cơ bắp toàn thân đều căng ra như sắp đi đánh trận vậy, giọng nói trở nên khàn đặc:

“Của tôi to hơn người khác một chút.”

Tuyết Nhi đã biết câu trả lời sẽ thế này, cô giơ tay lên rồi hạ xuống vài lần, không biết phải làm sao:

“Em… Em sờ được không?”

Bé con thật sự muốn giúp anh giải quyết sinh lý hay đang tra tấn anh? Ở thời điểm này cô còn chần chừ, trong khi bé Ngạn đã căng đến độ anh thấy nhức nhối.

Lục Ngạn không thể chờ nổi nữa, thật muốn trực tiếp cắm thứ này vào miệng bé con!

“Sờ đi!”

Tuyết Nhi chầm chậm giơ một ngón tay lên, chạm vào đỉnh đầu hồng hào của nam căn. Da thịt mềm mại tiếp xúc với đầu nấm khiến nó kích động giần giật, cô hơi giật mình nhưng cũng cảm thấy thích thú, bắt đầu sờ khắp thân gậy.

Bây giờ người hối hận không phải Tuyết Nhi mà là Lục Ngạn.

Anh điên mất! Bé con chỉ vừa mới chạm nhẹ vào hạ thân anh mà anh đã thấy tê rần sống lưng, giống như có tia điện chạy dọc từ hạ thân lên đến đỉnh đầu!

Tuyết Nhi nghịch ngợm sờ tới sờ lui, nam căn vừa cứng vừa ấm, cầm rất vui tay. Cô nhớ đến lý thuyết trong bài hướng dẫn, ngay lúc Lục Ngạn sắp mất kiên nhẫn thì bàn tay nhỏ đã nắm lấy gốc rễ của anh.

Cả hai bàn tay bao lấy nam căn thô to, da cô mịn màng, so với da tay thô ráp của anh hoàn toàn khác biệt.

Lục Ngạn tự xử không biết bao nhiêu lần rồi, đều là vì bé con này đây. Thường thường mỗi lần họ ngủ chung, anh sẽ chờ đến khi Tuyết Nhi ngủ rồi vào nhà vệ sinh “tuốt” một hồi. Tắm nước lạnh cũng rất khó để xua tan ý niệm đen tối trong anh, chỉ có thể b.ắ.n ra mới tạm thời cắt đứt suy nghĩ “muốn” cô.

Tuyết Nhi ngây ngô nắm côn thịt rồi vuốt lên vuốt xuống, hoàn toàn không có kỹ thuật gì nhưng lại khiến Lục Ngạn phát ra tiếng thở dốc thỏa mãn.

“Nắm chặt thêm một chút.” Đôi mắt đen trắng rõ ràng của người đàn ông hằn lên vài tơ m.á.u đỏ tươi: “Vuốt đều tay, không cần phải làm nhanh, bé con, em thật giỏi.”

Tuyết Nhi cảm thấy vô cùng xấu hổ, so với côn thịt, da mặt cô cũng không khá hơn chút nào, đỏ hồng đầy mị tình.

Lục Ngạn liên tục vuốt tóc cô, dùng giọng nói trầm thấp quyến rũ chỉ cho cô biết phải làm thế nào.

Bỗng nhiên, Tuyết Nhi rướn người lên, đưa môi đến gần côn thịt.

Cơ thể Lục Ngạn căng cứng, trong một khoảnh khắc anh cứ nghĩ bé con định dùng miệng, ai ngờ cô xấu hổ phun một chút nước bọt lên thân gậy, giọng lí nhí:

“Em thấy, thấy người ta làm như vậy để trơn hơn…”

Trong phòng bọn họ không có dầu bôi trơn, đây là cách tốt nhất và cũng kích thích nhất.

Lục Ngạn nheo mắt lại, sau lưng đã thấm mồ hôi, anh nói:

“Em làm tốt lắm, thấm ướt nó sẽ khiến tôi dễ chịu hơn.”

Anh nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm từ việc được Tuyết Nhi chăm sóc côn thịt, thỉnh thoảng sẽ mở miệng hướng dẫn.

Thế nhưng cho dù rất thích việc này, nhưng sau mười phút cố gắng vuốt ve nắn bóp, Tuyết Nhi vẫn không thể làm cho anh b.ắ.n ra, mà côn thịt còn phồng to dữ tợn hơn.

Cô biết lần đầu sẽ không thể làm tốt được nhưng khó tránh khỏi thất vọng, mặt mày ỉu xìu như muốn khóc:

“Chú, nó vẫn như vậy, chú vẫn chưa ra…”

Lòng bàn tay cô cũng bị chà xát hồi lâu đến mức mỏi mềm, vậy chắc là chú khó chịu lắm?

Người đàn ông cởi quần ném xuống sàn nhà, mẹ nó, anh biết ngay mình sẽ không khống chế được.

Toàn thân anh tản ra hơi thở nguy hiểm, một tay nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên.

Lúc này, anh đã không quản được gì khác:

“Tuyết Nhi, mở miệng ra.”

Lần đầu tiên tiếp xúc với gậy thịt của anh liền muốn cô dùng miệng? Tuyết Nhi hơi khựng lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ trở nên khó coi, cô ngoan ngoãn há miệng.

Lục Ngạn kiên nhẫn đến giờ phút này cũng phải nói là anh thật sự quá giỏi chịu đựng, hông đẩy về phía trước, đầu nấm chạm vào môi cô rồi trượt thẳng vào trong miệng nhỏ.

Trước mắt Lục Ngạn giống như có pháo hoa nở bung ra, gậy thịt được bao bọc bởi sự ấm áp và trơn ướt.

Kích cỡ này của anh không phải người bình thường có thể ngậm được, Tuyết Nhi đặt hai tay lên đùi anh, cố sức chống đỡ, miệng bị gậy thịt cắm vào cảm giác căng muốn chết. Không có mùi, hơn nữa cũng không thấy ghê như lúc cô xem video.

Lục Ngạn vuốt tóc cô ra sau đầu, không vội vàng cắm rút mà nhẹ nhàng dạy bảo:

“Dùng lưỡi của em l.i.ế.m nó đi, cẩn thận đừng để răng cọ vào côn thịt của tôi.”

Tuyết Nhi ngượng ngùng đá lưỡi, đầu lưỡi mềm mại thuận theo anh mà di chuyển xung quanh thân gậy, thỉnh thoảng lại lướt trên đầu nấm khiến anh rùng mình. Khi cô dùng sức mút vào, anh phát ra tiếng rít khe khẽ.

Cô thấy vậy liền chuyển sang mút, giống như là đang ngậm một que kem, không ngừng l.i.ế.m láp. Nước bọt thấm ướt toàn bộ thân gậy của anh và cái cằm nhỏ trơn bóng của cô, tiếng nước tấm tắc vang lên theo động tác trúc trắc không đều.

Mặc dù cô chẳng có chút kinh nghiệm nào nhưng vẫn khiến Lục Ngạn sướng phát điên. Cảm giác tâm trí đã bay lên chín tầng mây, sắp thăng thiên rồi!

Không xong, anh thật sự không kìm được!

Người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt tóc cô, sau đó phần hông mạnh mẽ đưa đẩy. Nam căn đỏ tím với đầy gân xanh không ngừng ra ra vào vào cái miệng nhỏ của Tuyết Nhi, cô khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng dùng lưỡi đẩy cái thứ trong miệng mình ra, vô tình khiến Lục Ngạn càng sướng hơn.

Trên giường, cô gái nhỏ mặc bộ đồ ngủ thỏ con đang quỳ gối dưới chân người đàn ông. Trong miệng cô ngậm gậy thịt thô to, trông rõ ràng có chút quá sức nhưng vẫn cố gắng làm hài lòng anh.

Động tác của Lục Ngạn nhanh dần lên theo thời gian, và rồi trở nên có chút thô bạo. Côn thịt đụng lung tung vào gò má trong của cô, thỉnh thoảng còn vào tới gần cổ họng khiến cô khó thở.

Tần suất cắm rút ngày càng hỗn loạn, Lục Ngạn mất kiểm soát, anh đ.â.m vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho gậy thịt vốn chỉ vào hai phần ba thì bây giờ lại hoàn toàn biến mất trong miệng cô.

Tuyết Nhi ngậm có chút quá sức, nguyên căn đút vào miệng, đầu nấm thậm chí đụng vào cổ họng cô!

Người đàn ông liên tục đ.â.m mấy chục phát lút cán làm Tuyết Nhi khó mà chống đỡ, cô bấu chặt đùi anh, hai mắt phiếm lệ.

Chiếc miệng anh đào nhỏ xinh bị ma sát tới mức mép môi trở thành một đường kẻ mỏng, kích thước của Lục Ngạn căn bản không phải to hơn người bình thường chỉ một chút, mà là rất nhiều. Gân xanh trên thân gậy mài qua mài lại khiến khuôn miệng của cô tê dại.

Tuyết Nhi không thở nổi nhưng cô biết khi chú Ngạn đang chạy nước rút có nghĩa là sắp cao trào, sắp b.ắ.n ra rồi, chỉ cần chịu đựng thêm chút nữa thôi thì sẽ xong ngay.

Trong đầu suy nghĩ như vậy, Tuyết Nhi gồng mình chịu đựng cảm giác buồn nôn dâng lên nơi cổ họng.

Lục Ngạn giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u Tuyết Nhi, thắt lưng mạnh mẽ chống đẩy, một phát cuối cùng đ.â.m vào sâu nhất, gậy thịt đang căng trướng đến cực hạn run rẩy, quy đầu hé mở, lượng lớn t.i.n.h d.ị.c.h trào ra phun thẳng vào cổ họng của cô.

Tuyết Nhi không kịp phòng bị liền nuốt vào hai ngụm, mùi vị mằn mặn có chút tanh lập tức tràn ngập khoang miệng. Ngay sau đó cô liền bị sặc, nước mắt sinh lý cũng rơi xuống trên gò má. Lục Ngạn đang sướng tê người cũng không quên chú ý biểu cảm của cô, thấy cô khóc liền vội vàng rút nam căn ra.

Mã mắt vẫn đang còn liên tục phun tinh dịch, vừa rút như vậy, dịch thể trắng đục liền b.ắ.n tung tóe lên mặt của Tuyết Nhi.

“Khụ khụ…” Tuyết Nhi không có thời gian chú ý tới mặt mình, cô che miệng, bởi vì bị cưỡng ép nuốt vào t.i.n.h d.ị.c.h nên mãi vẫn không thể dừng ho.

Lục Ngạn vội vàng ngồi xuống, đưa tay nâng mặt cô lên:

“Bé con, Tuyết Nhi, em có sao không? Tôi xin lỗi.”

Người đàn ông ngày thường lạnh lùng nghiêm túc, ra ngoài luôn khoác lên mình bộ tây trang lịch lãm, lăn lộn khắp nơi không ngán bất kỳ một người nào như Lục Ngạn, lúc ở bên cạnh Tuyết Nhi lại trở nên đặc biệt dịu dàng.

Thấy cô dừng ho nhưng lại che miệng như muốn nôn, anh gấp gáp xuống giường rồi cầm nước và khăn ướt quay về. Đặt cốc nước lên bàn bên cạnh, anh lo lắng nhìn bé con của mình.

Hai mắt Tuyết Nhi rớm lệ m.ô.n.g lung, trên trán, mũi, cằm đều dính đầy tinh dịch, có giọt còn đọng trên lông mi đen dày của cô. Môi hơi hé mở, cô mỉm cười đầy tự hào khi nhìn về phía anh, dáng vẻ phong tình vô hạn.

Tuy rằng ổ họng lúc này có chút khó chịu và đau rát nhưng cô lại không hề trách anh, ngược lại còn hỏi:

“Em rất giỏi phải không?”

Trái tim Lục Ngạn vào khoảnh khắc ấy dường như ngừng đập, nụ cười của Tuyết Nhi tựa như thiên sứ, trong ánh mắt kia vẫn trước sau sáng long lanh, trên mặt đầy tinh dịch, lại vẫn giữ được vẻ đơn thuần trong sáng.

Anh run rẩy nâng tay lên, nhẹ nhàng lau mặt cho Tuyết Nhi, sau đó kéo cô lại gần, dùng sức mà ôm cô. Môi hôn lên mái tóc dài, anh áy náy hỏi:

“Xin lỗi em, cổ họng có phải rất đau không?”

Bé con lần đầu nếm trải một chút vị của t.ì.n.h d.ụ.c và anh cũng vậy. Cho nên bọn họ không có kinh nghiệm, không có kỹ thuật, hai người cùng nhau lần mò, tìm kiếm khoái cảm trong chuyện này, tuy rằng có chút bất ổn nhưng cảm giác cũng không quá tệ.

Tuyết Nhi ngửa cổ về phía sau, nâng mặt lên, đôi mắt long lanh hướng về phía anh, giống như một chú cún nhỏ chỉ chờ được khen thưởng và xoa đầu, cô hỏi một lần nữa:

“Cổ họng em hơi khó chịu chút nhưng không sao ạ. Chú có thấy em giỏi không?”

Ban đầu Tuyết Nhi cố gắng hết sức mà nam căn vẫn cương cứng như cũ khiến cô khá buồn lòng, không giúp được chú Ngạn còn làm cho chú bị dục vọng thiêu đốt. Song, bây giờ nhìn thấy người mình yêu được thỏa mãn, trong lòng cô như nở hoa.

Trong mắt Lục Ngạn đều là tình ý nồng nàn, anh hôn lên mặt cô, giọng hơi khàn:

“Giỏi lắm.”

Cô hít sâu một hơi, giơ nắm tay nhỏ bé của mình lên, hạ quyết tâm:

“Từ hôm nay em sẽ chịu trách nhiệm giúp chú giải tỏa muộn phiền, chú hãy chuẩn bị tâm lý đi, em học giỏi lắm.”

Lục Ngạn không kìm được mà bật cười:

“Cảm ơn em, tôi rất mong chờ phúc lợi này.”

Đối với Lục Ngạn, Tuyết Nhi là liều thuốc an thần tốt nhất của anh.

Đi làm có mệt mỏi thế nào thì trở về nhà nhìn thấy cô cười với anh, tâm trạng anh lập tức tốt lên rất nhiều, giống như uống thuốc tăng lực, thần thanh khí sảng.

Bé con có lẽ biết bản thân không thể cho anh quá nhiều nên rất cố gắng trong chuyện trên giường, càng như vậy, anh càng phải trân trọng cô.

Anh sẽ chờ, chờ đến lúc bé con sẵn sàng.

Hoặc là chờ một cơ hội tốt hơn.

Bây giờ Tuyết Nhi vẫn còn nhỏ lắm.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.