Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 140-142: Có H
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:48
Tuyết Nhi ngẩn ra trong chốc lát rồi lí nhí nói:
“Sao chú không nói sớm!”
Hai chân đang vòng quanh hông anh hơi hơi dùng sức, kẹp chặt lấy anh. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Ngạn, bé con hé đôi mắt xinh đẹp ra nhìn anh, nhỏ giọng thì thầm:
“Người ta ngứa, chú còn không chịu cắm nhanh một chút?”
Cô nói xong thân thể còn trở nên cứng đờ, đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Ngạn cười.
Tuyết Nhi đã cố gắng như vậy mà bị anh chọc quê, tức giận đạp anh một cái thật mạnh, nói:
“Chú cười cái gì? Đáng ghét, dám cười em, không cho chú làm nữa!”
Bé con bò ra khỏi giường, hành động này khiến Lục Ngạn hơi sững người, anh đuổi theo bắt lấy eo cô, nói:
“Tôi đâu có cười em, bé con, đang dở trận, em không được trốn!”
Tuyết Nhi giãy giụa, nửa người trên trượt ra khỏi giường sắp ngã, vậy mà cô vẫn hung hăng nói:
“Buông tay! Em dỗi rồi!”
Người đàn ông dở khóc dở cười buông tay ra, nhìn dáng vẻ cô bò xuống giường, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Khi Tuyết Nhi còn đang chỏng m.ô.n.g lên trời chưa kịp đứng dậy, m.ô.n.g một lần nữa bị Lục Ngạn bắt lấy.
Lục Ngạn bước xuống từ lúc nào, đứng phía sau cô, hai tay giữ hông cô rồi hung hăng đẩy hông, đem dương vật một lần nữa đút vào trong cái lỗ nhỏ đang ướt choẹt của cô.
“A!” Đầu của Tuyết Nhi còn đang trút xuống đất, suýt chút thì bị anh đẩy văng về phía trước, may mà anh kịp thời giữ m.ô.n.g cô lại.
Tuyết Nhi cố chấp rướn người về phía trước, nói:
“Chú tránh ra, ưm, đừng, đừng cắm…”
Người đàn ông phía sau thô bạo đ.â.m chọc vào hành lang chật hẹp, vừa cắm anh vừa hung dữ nói:
“Bò tiếp đi!”
Tuyết Nhi bị chọc tức, ra sức bò về phía trước, tiểu huyệt liền tách khỏi nam căn, nhưng khi cô nghĩ mình sắp thoát khỏi Lục Ngạn, thì cây gậy thô to kia một lần nữa sáp nhập, cứ như vậy, lần sau mạnh hơn lần trước, chạm tới tận cổ tử cung, đụng cho hai chân cô mềm nhũn.
Theo từng bước đi của Lục Ngạn, dưới chân hai người loang lổ những vệt dâm dịch, tiểu huyệt chảy nước khiến hai bên đùi Tuyết Nhi cũng ướt mem.
Bé con lúc này mới phát hiện ra mình bị lừa, đầu trút xuống, m.ô.n.g thì chổng lên cao, cô ấm ức nói:
“Hức… chú, chú cố tình phải không?”
Lục Ngạn rất thích cái trò này, mỗi lần anh rút ra gần hết rồi vào sâu hết cỡ như vậy, hai bên vách tường thịt đều điên cuồng co bóp, hút chặt lấy anh.
Lặp đi lặp lại mấy lần, hoa tâm bị người đàn ông nghiền ép khiến cho bụng Tuyết Nhi gồ lên, cô không chịu nổi kích thích mà khép mông, ý đồ ép cho dị vật ra ngoài. Nhưng làm vậy còn khiến Lục Ngạn sướng hơn, anh càng dùng sức đ.â.m chọc.
Bò được một đoạn mà tiểu huyệt đã bị chà đạp đến đáng thương, hai cánh hoa bị cọ xát đỏ bừng, Tuyết Nhi không bò nổi nữa, nửa nằm nửa quỳ dưới sàn nhà mà thở hổn hển.
Lục Ngạn sợ cô quỳ dưới sàn sẽ đau chân nên không tiếp tục làm mà rút nam căn ra, sau đó ngồi xuống, vòng hai tay dưới hai chân cô và bế cô lên.
Tuyết Nhi kinh hãi với tư thế bế này, vội vàng ngửa ra sau, tựa vào n.g.ự.c anh.
Lục Ngạn bế cô như bế em bé đi tiểu, hai bắp chân trắng nõn vắt trên cánh tay săn chắc của anh, bởi vì sợ ngã, cô dựa sát vào người anh, da thịt cả hai nóng hầm hập, còn có mồ hôi dinh dính, cảm giác có chút khó chịu.
Tuyết Nhi có chút căng thẳng nói:
“Chú làm gì vậy? Bế ngược rồi!”
“Không ngược.”
Người đàn ông vừa nói vừa đi về phía vách tường, khi anh tiến sát lại gần đó, Tuyết Nhi vô thức đưa hai tay ra chống lên tường. Cô nói:
“Thả em xuống!”
Cô biết Lục Ngạn nghĩ gì! Ở bên kia vách tường là phòng ngủ của Hồ Đông!
Cơ thể Tuyết Nhi đỏ bừng như con tôm luộc, cô dang hai chân ra, treo cả người trên cánh tay săn chắc của Lục Ngạn, n.g.ự.c thì áp vào tường.
“Chú, đừng, đừng làm ở đây được không? Em sợ bên kia nghe thấy!”
“Vậy thì em phải chú ý tiếng rên của mình rồi.”
Người đàn ông nói xong nhìn xuống giữa hai cánh m.ô.n.g của cô, tiểu huyệt vẫn còn đang chảy nước, nhỏ giọt dưới sàn nhà.
“Tuyết Nhi, em không thử nhìn xem bên dưới của em đang thèm khát thế nào à?”
Anh lại bắt đầu nói mấy thứ hư hỏng rồi!
“Không có! Em không đói khát! Chú mới đói khát!”
“Phải, tôi đói khát, tôi muốn ăn thịt em đến nơi rồi đây!”
Người đàn ông cắn lên vai cô, sau đó cẩn thận đưa gậy thịt đến trước cửa huyệt, đ.â.m thử hai lần đã tìm được lối vào. Tiểu huyệt rất trơn, anh không nhìn thấy cũng dò được đường đi!
Lục Ngạn đ.â.m một phát lút cán khiến cho Tuyết Nhi phải cong lưng lên, cô suýt chút nữa kêu ra tiếng, nhưng trong đầu vẫn còn biết người đang ngủ bên kia vách tường là ai!
Không, không được! Tuyết Nhi vội vàng cắn môi, kìm xuống tiếng kêu của mình.
Cảm giác sợ hãi khi sắp bị phát hiện, cảm giác vụng trộm này thật quá mức đặc biệt, tiểu huyệt co thắt dữ dội, bóp chặt lấy nam căn vừa mới tiến vào của Lục Ngạn.
Lần này đến lượt anh hít một hơi thật sâu, bé con này, trong ngoài bất nhất.
Cơ thể Tuyết Nhi bị ép giữa Lục Ngạn và vách tường, cả người treo lơ lửng, toàn bộ trọng lượng đều đè lên chỗ hai người kết hợp.
Lục Ngạn vừa thúc nhẹ một cái, đầu nấm liền đụng tới tận tử cung, kích thích đột ngột này không chịu nổi mà “ưm” một tiếng.
Hành lang vốn đã chật hẹp bởi vì cô lo lắng mà càng siết chặt hơn, cây gậy to lớn chống đỡ tiểu huyệt, cơ hồ khiến cho bên trong muốn nứt ra.
Tuyết Nhi thở từng hơi nặng nề mà cầu xin:
“Trướng quá, hức… em xin chú, làm nhẹ một chút… Em không muốn người khác nghe thấy…”
Xấu hổ lắm!
Ngược lại với mong muốn của Tuyết Nhi, khi Lục Ngạn cố định được thân thể của cô rồi, anh bắt đầu ra vào hung mãnh, từng cú đều thúc vừa mạnh vừa sâu.
Hai bên vách tường bị cọ xát quá nhanh, lại còn thô bạo, cô sướng tới mức ứa nước mắt nhưng lại không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt răng nhẫn nhịn, mười ngón chân cũng co lại.
Mị thịt mút chặt lấy dương vật thô to, vuốt ve những đường gân trên thân gậy. Đầu óc Lục Ngạn như muốn nổ tung, anh toàn lực cắm rút, mặc kệ cái gì mà Hồ Đông ở bên kia vách tường, anh chỉ biết giờ khắc này anh phải chơi c.h.ế.t tiểu yêu tinh trước mắt!
Côn thịt cứng như sắt thép, điên cuồng sáp nhập vào tiểu huyệt non mềm. Tuyết Nhi cắn môi đến mức sắp bật máu, tiếng rên rỉ bị ép lại trong cổ họng. Cô chỉ mong Lục Ngạn nhẹ một chút, cô sợ mình phát ra âm thanh, ngày mai sẽ không thể nào nhìn mặt Hồ Đông được nữa.
Thế nhưng người đàn ông đột nhiên cắn vào vai cô, hơi thở nam tính tràn ngập khứu giác của cô, anh nói:
“Bé con, lỗ nhỏ này hôm nay đặc biệt khít, tôi muốn đ.â.m c.h.ế.t em!”
Anh vừa tàn nhẫn giã vào khe hẹp vừa nói những lời dâm đãng:
“Sao vậy? Biết có người sẽ nghe thấy nên sợ, tiểu huyệt liền cắn chặt như vậy à?”
Nam căn xoay tròn nghiền nát tứ phía, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào.
Tuyết Nhi bị làm cho mềm nhũn, cô cũng không quản được sẽ bị ai nghe thấy, hé miệng, muốn rên rỉ. Không kêu ra thì thật khó chịu!
“A… Chú, nhẹ, nhẹ chút, em sắp bị cắm xuyên rồi… hức…”
Nam căn to lớn dữ tợn chẳng mảy may chậm lại, tốc độ như bay, xỏ xuyên vào hành lang mềm mại.
Tuyết Nhi chưa bao giờ thấy chú Ngạn mạnh bạo như vậy, cái hôm bị trúng thuốc cô căn bản không nhớ gì, cho nên lúc này phát hiện một mặt cuồng dã thú tính của chú ấy, cô rất bất ngờ.
Bé ngon há miệng thở dốc, miệng không ngừng nài nỉ:
“Sâu quá, chú… Đừng, đừng làm nữa… em, em sắp không ổn rồi…”
Tiếng thân thể va chạm còn to hơn tiếng kêu rên của Tuyết Nhi, âm thanh bạch bạch bạch lần lượt vang lên, sau đó là tiếng nước phốc phốc.
Tuyết Nhi mềm nhũn tựa vào tường, nếu không phải có Lục Ngạn và bức tường kẹp lại, cô đã trượt xuống từ lúc nào.
Hai cánh m.ô.n.g đáng thương bị đụng đỏ bừng, mật dịch róc rách chảy xuống, rơi khắp sàn nhà.
Thật sự là bị đụng cho hồn bay phách lạc, chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc.
Tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong bị anh mài qua vô số lần, cô có một loại ảo giác ngay sau đó sẽ bị người đàn ông phía sau đ.â.m thủng.
Khoái cảm dâng lên như thủy triều, đánh cho Tuyết Nhi chới với, cô tê liệt trong vòng tay của Lục Ngạn, bị anh ôm về giường.
Lý trí lúc này dường như đã bay mất, Tuyết Nhi mềm oặt nằm ở đó, thở từng hơi từng hơi nặng nhọc.
Người đàn ông vuốt ve tóc mai dính ướt mồ hôi của cô, vừa rồi còn điên cuồng như mất đi nhân tính mà thúc vào trong tiểu huyệt, giờ khắc này lại dịu dàng sờ sờ lên gò má của cô.
“Bé con, có mệt lắm không?”
Tuyết Nhi vẫn còn đang nằm nghỉ mệt, không có trả lời anh.
Nhưng cô nằm hồi lâu mới phát hiện, côn thịt cắm trong tiểu huyệt của cô không hề động đậy.
Khi cô hé mắt ra, lại nhìn thấy Lục Ngạn vẫn đang ngắm cô bằng ánh mắt tràn ngập yêu thương.
“Chú…?” Giọng cô hơi khàn, lại rất nhỏ.
Bên dưới vừa rồi còn được cắm đến mức sắp nứt ra, cảm giác dục tiên dục tử, giờ khắc này trở nên trống rỗng, làm cho cô rất khó chịu.
“Hửm?”
Người đàn ông nhẹ nhàng cọ xát hai cái, để cho Tuyết Nhi biết anh vẫn còn đang cắm ở bên trong.
Tuyết Nhi lúc này chẳng quan tâm cái gì mặt mũi:
“Cho em, ưm, sao chú lại dừng?”
“Sợ em mệt.”
Lục Ngạn biết khi con người đã hoàn toàn chìm đắm vào dục vọng thì rất khó để dừng lại nên nhìn thấy Tuyết Nhi đang tận hưởng, anh cố tình không động nữa.
Bé con tức giận trừng anh, ánh mắt như muốn nói em không mệt.
Người đàn ông cúi đầu hôn l.i.ế.m cổ và n.g.ự.c cô, từng chút từng chút một.
Tuyết Nhi thật sự bị anh chọc điên rồi, cô cố sức vòng hai chân qua hông anh, nói:
“Chú, cắm vào đi mà, cho em.”
Khóe môi Lục Ngạn hơi cong lên, anh biết có thể dạy hư cô mà.
Người đàn ông chầm chậm nhúc nhích, Tuyết Nhi bỗng nhiên nhớ về cái đêm hai người điên cuồng, cô bắt chước dáng vẻ khi đó của mình, vừa rên rỉ vừa nói:
“Ưm, đúng vậy, nhanh một chút nữa, sâu một chút…”
Lục Ngạn cực kỳ nghe lời, chỉ cần cô nói, anh liền làm theo.
Bé con phát hiện ra điểm này, càng không ngừng thì thầm:
“Thoải mái quá, chú, nữa, nữa…”
Mặc dù rất mệt, mệt tới mức không muốn nói chuyện, nhưng Tuyết Nhi lại có thể gắng gượng ra lệnh cho anh.
Tốc độ cắm rút của Lục Ngạn tăng dần lên, sau đó ngày càng hung hãn, như một cái máy đóng cọc hoạt động hết công suất.
Tuyết Nhi mơ mơ màng màng bị anh làm cho lên đỉnh thêm lần nữa, cũng không rõ anh b.ắ.n ra lúc nào, cô chỉ biết là thật sự rất lâu.
Người đàn ông thỏa mãn nằm trên người cô, côn thịt vẫn đặt bên trong khe hẹp, hỗn hợp dâm thủy cùng t.i.n.h d.ị.c.h bị chặn lại không chảy ra được, khiến cho bụng nhỏ hơi trướng.
Tuyết Nhi khó chịu muốn đẩy anh ra nhưng không được, tay chân cô rã rời hết rồi.
Đúng lúc này, cô nghe thấy Lục Ngạn nói:
“Em còn nợ tôi chín lần, tôi ghi sổ rồi.”
Sau đó, Tuyết Nhi được bế vào phòng tắm.
Ở trong này, cô bị giày vò thêm một lần nữa, cảm tưởng như thể lực của Lục Ngạn dùng không bao giờ hết, anh có thể hồi phục chỉ sau 10 phút, còn cô thì cả đêm như một miếng bánh chuối khổ dẹp cứng đờ, bị anh lật qua lật lại.
Lần thứ ba b.ắ.n vào trong tiểu huyệt của cô, Lục Ngạn mới thỏa mãn.
Lúc đó trời cũng đã điểm ba giờ sáng, Tuyết Nhi ngủ từ lúc nào. Mỗi lần họ l.à.m t.ì.n.h đều như vậy, cô không chịu nổi, sức bền rất kém.
Lục Ngạn lau người cho bé con, lại gọi nhân viên tới thay ga giường vào giữa đêm.
Bọn họ ầm ĩ như vậy, người bên cạnh là Hồ Đông đương nhiên không ngủ nổi.
Sáng hôm sau, khi Lục Ngạn đang ngồi trong phòng khách nghe điện thoại thì nhìn thấy Hồ Đông đi từ bên ngoài vào, quầng thâm mắt vô cùng đậm.
Vừa gặp, Hồ Đông đã không nhịn được mà mắng:
“Thằng chó!”
Lục Ngạn nhướng mày, biết hôm qua Hồ Đông chạy ra khỏi nhà trốn tránh thì nở nụ cười đắc thắng.
Bản tính cà khịa này, sợ là đến khi lấy vợ sinh con rồi cũng không bỏ được.
“Mới sáng ra mà chú đi đâu vậy?”
Anh gọi “chú” thật sự rất mượt mà, đến giờ gần như không cảm thấy ngượng miệng nữa.
Hồ Đông nghiến răng nghiến lợi, giận đùng đùng bỏ về phòng.
Cả đêm hắn đi dạo biển, không ngủ được, cả người toàn là mùi mằn mặn tanh tanh. Vừa về phòng hắn liền đi tắm, trong đầu hiện lên tiếng động hôm qua.
Thật ra ở nơi này cách âm cũng tương đối tốt, Hồ Đông không nghe thấy gì đặc biệt cả, chỉ có tiếng nói chuyện. Nhưng hắn lại có thể đoán được hai người họ thực chất đang làm gì, cho nên mới tức giận rời đi.
Chuyến du lịch ở trên đảo cuối cùng cũng kết thúc, người của Lục Ngạn rút đi hết, trả lại sự bình yên cho đảo Thiên Đường.
Hồ Đông nhờ có phúc phần của cháu gái mà được lên du thuyền của Lục Ngạn trở về thành phố.
Còn Chương Nhiên thì không biết xảy ra chuyện gì, cả người như mất hồn đứng trên boong tàu cả buổi.
Tuyết Nhi phờ phạc đi tới, chưa kịp mở miệng hỏi thăm, Chương Nhiên đã nói:
“Bạn à, sinh hoạt lành mạnh thôi, đừng có quá sức.”
“...”
Mặt Tuyết Nhi lập tức trở nên cứng đờ.
Chú Ngạn đáng ghét!!! Ngay cả Chương Nhiên cũng nhìn ra, chẳng trách chú Đông vừa thấy cô liền ngoảnh mặt đi chỗ khác!!!
Tuyết Nhi càng nghĩ càng giận, cuối cùng quyết định mặc kệ Lục Ngạn.
Du thuyền cập bến, Lục Ngạn mới mở cửa xe cho bé cưng, đã thấy cô chui tọt lên xe của Chương Nhiên.
Anh ngẩn ra, hỏi:
“Tuyết Nhi? Em đi đâu vậy?”
Bé con quay đầu sang hướng khác, ôm lấy Chương Nhiên mà không thèm trả lời anh.
Sau đó, xe của nhà họ Chương lao vụt đi, để lại Lục Ngạn cùng Hồ Đông.
Thấy tay Lục Ngạn vẫn còn giữ cửa xe, Hồ Đông phá lên cười rồi đi tới định ngồi vào, nhưng chân mới duỗi ra, cửa xe liền đóng lại, đập vào chân hắn.
Hồ Đông liếc nhìn Lục Ngạn, nói:
“Không mở cửa cho chú à, cháu rể?”
“Hừm, “chú” ngồi phía sau đi, có tay, tự mở cửa xe.”
Dứt lời, anh dùng sức đóng cửa xe thật mạnh, may mà Hồ Đông rút chân về nhanh nên không bị đập thêm phát nữa.
Lục Ngạn bị giận rồi, anh cũng biết nguyên nhân mình bị giận.
Đêm đó hình như anh cũng có chút quá đáng…
Dù sao thì để bé con giận, nghĩa là lỗi của anh.
