Đóa Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục - Chương 143-145
Cập nhật lúc: 18/09/2025 15:48
Hồ Đông ngồi ké xe của Lục Ngạn về Lục gia, sau đó nghỉ ngơi ở nơi này với thân phận là “chú vợ tương lai”.
Tuy rằng hai người vẫn chí chóe với nhau nhưng mối quan hệ đã không còn căng thẳng như trước nữa, có chăng là châm chọc nhau như một thói quen.
Hồ Đông suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đem chuyện của gia đình Tuyết Nhi nói cho Lục Ngạn biết.
Hai người đàn ông ngồi uống rượu với nhau, anh một câu tôi một câu, bàn về vấn đề này. Lục Ngạn nói:
“Nhiều năm như vậy sợ là không tra nổi nữa, trừ khi… Tuyết Nhi có thể nhớ ra điều gì đó, hoặc...”
Tuyết Nhi là điểm đột phá duy nhất.
Khi Lục Ngạn đưa ra kế hoạch của mình, Hồ Đông lập tức phản đối:
“Như vậy quá nguy hiểm.”
“Để bé con trở về thừa kế gia sản của Đoan Mộc gia mà không túm được kẻ đằng sau còn nguy hiểm hơn. Hồ Đông, so sánh thiệt hơn, tôi nghiêm túc đề nghị đưa Tuyết Nhi về cùng mình và làm thủ tục chuyển giao tài sản.”
Lục Ngạn xưng hô “tôi” với “anh” chứ không phải chú cháu một cách bỡn cợt như thường ngày, bởi vì chuyện này liên quan đến sự an nguy của Tuyết Nhi.
Hồ Đông im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu:
“Được rồi.”
…
Ngày hôm sau, Tuyết Nhi nhận được cuộc gọi từ Hồ Đông.
“Chú sẽ về Bắc Thành một chuyến, cháu cũng đi cùng đi.”
“Dạ? Có chuyện gì hả chú?”
“Chú còn giữ tài sản mà bố mẹ cháu để lại cho cháu, vốn dĩ định chờ cháu lên đại học sẽ sang tên, ai ngờ cháu đi mất tích, giờ mới tìm được.”
Đã rất lâu rất lâu rồi Tuyết Nhi không nghe thấy chú Đông nhắc về gia đình cũ của cô, ký ức về họ cũng quá mơ hồ, cô chỉ biết bố cô mất vì hỏa hoạn, còn những thứ khác cô chẳng nhớ gì hết.
“Hay là chú cứ giữ luôn đi ạ.” Tuyết Nhi cảm thấy không cần thiết lắm, dù gì chú Đông cũng nuôi nấng cô chừng ấy năm chẳng đòi hỏi cái gì.
Hồ Đông nói:
“Chú không thể làm bố cháu thất vọng được, chuyện nên làm thì phải làm, cháu sắp xếp đi rồi xin bảo lưu kết quả học tập, chuyến đi này sẽ lâu đó.”
“Hả? Phải bảo lưu ư?”
Tuyết Nhi thật ra không muốn nghỉ học để quay về Bắc Thành lắm, ở nơi đó đa số bạn bè của cô đều là con cháu thế gia, mỗi người đều có cái tôi rất lớn, kiêu ngạo vô cùng.
Suốt 20 năm qua, người bạn thân nhất mà cô cảm thấy có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện chính là Chương Nhiên.
Nhưng nếu chú Đông đã nói vậy, cô chỉ đành làm theo.
Sau đó, Tuyết Nhi thu dọn đồ đạc rồi làm thủ tục bảo lưu nửa năm.
Cn biết tin thì rất buồn, còn ríu rít đòi về quê Tuyết Nhi chơi một chuyến, kết quả bị bố cô nàng phát hiện và túm gọn.
Chương gia cho người lái xe đưa Tuyết Nhi về chỗ Lục Ngạn, lúc nhìn thấy anh, cô còn trứng mắt rất hung dữ. Vẫn nhớ hoài không quên cái đêm bị hành đó! Cô đã bảo chú Đông sẽ nghe thấy mà!
Lục Ngạn áy náy đi tới chỗ cô, đưa cho cô một cốc trà sữa, hắng giọng rồi nói:
“Xin lỗi, em đừng dỗi nữa, em uống cái này đi, trong tủ lạnh có dâu tây và cherry.”
“Em sắp về nhà một chuyến rồi.” Tuyết Nhi ôm lấy ly nước, có chút rầu rĩ.
Người đàn ông xoa tóc cô, dịu dàng đáp:
“Về thăm nhà là chuyện nên làm.”
Tuyết Nhi hơi kinh ngạc:
“Chú không đi cùng em sao?”
“Có chú Đông của em bên cạnh, tôi cũng yên tâm rồi.”
Trong mắt bé con không giấu được sự thất vọng, có lẽ là sống cùng anh quen rồi, ỷ lại vào anh suốt một thời gian dài nên khi cô về quê, cô mong anh sẽ phản ứng khác. Dáng vẻ này của anh, dường như không có chút lưu luyến nào cả!
Lục Ngạn hiểu Tuyết Nhi nhất, chỉ một cái nhìn, anh liền biết cô không vui.
Anh cúi thấp xuống, đưa tay vỗ nhẹ lên má cô:
“Chỗ này còn chút việc, sau khi xử lý xong tôi sẽ đến chỗ em ngay, được không?”
Bé con hơi bĩu môi nhưng rồi gật đầu, trông có chút đáng thương.
Lục Ngạn hôn lên môi cô một cái, khen:
“Ngoan lắm.”
Anh gọi người giúp việc thu dọn vài bộ quần áo cho Tuyết Nhi, cả buổi hôm đó bé con cứ quấn quýt bên anh mãi. Tuy rằng bé con dễ giận nhưng cũng dễ nguôi, một ly trà sữa đã đủ dỗ cô rồi.
Lúc tiễn Tuyết Nhi lên xe, Lục Ngạn liếc nhìn Hồ Đông rồi gật đầu xem như chào tạm biệt.
…
Sân bay Bắc Thành là một trong những sân bay lớn nhất nước, sáng sớm vẫn tấp nập người qua lại.
“Xe đến đâu rồi?” Hồ Đông gọi điện thoại cho cấp dưới của mình, ánh mắt thì không rời khỏi bé con đang ngái ngủ ở bên cạnh.
Lần đầu tiên sau hai năm trở về Bắc Thành, Tuyết Nhi lại chẳng có chút dáng vẻ hào hứng nào. Thời gian ở cùng Lục Ngạn, cô thường xuyên thức khuya dậy muộn. Nếu ngày nào không có tiết học thì ngày đó cô sẽ ngủ thẳng đến trưa, chú Ngạn chưa bao giờ ý kiến, bình thường lúc này cô đang nằm dài trên giường.
Mùa xuân ở Bắc Thành khá lạnh, Tuyết Nhi mặc áo sơ mi trắng và quần bò mà vẫn cảm thấy rùng mình.
Đúng lúc này, Hồ Đông cởi tây trang khoác lên vai cô, nói:
“Lạnh lắm à?”
“Cảm ơn chú.”
“Trước kia cháu đâu có sợ lạnh.”
Tuyết Nhi mỉm cười:
“Bây giờ khác rồi ạ, mọi người đều sẽ thay đổi.”
Hồ Đông im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô, đúng là rất khác trong ký ức của hắn.
Thời gian trôi qua, tính cách thay đổi, tình cảm cũng đổi thay.
Hồ Đông vừa khoác áo cho Tuyết Nhi xong thì một chiếc xe bảy chỗ dừng lại cách họ không xa, từ trên xe, một người phụ nữ mặc áo choàng lông thú màu trắng bước xuống, dáng vẻ khá sang trọng.
Nhìn thấy người này, chân mày Tuyết Nhi hơi nhíu.
“Anh về rồi.” Na Na bước từng bước dài về phía Hồ Đông.
Giữa chừng, cô ta hơi sững lại một chút nhưng vẫn làm ra vẻ không quan tâm đến Tuyết Nhi, cũng chẳng buồn chào hỏi.
Hồ Đông lạnh nhạt liếc cô ta, không trả lời mà đưa tay nắm lấy vali của Tuyết Nhi và nói:
“Cháu ngồi ghế trước đi cho thoải mái.”
“Vâng ạ.” Tuyết Nhi cũng không từ chối sự giúp đỡ của Hồ Đông, cô đã tập thành thói quen khi ở cùng Lục Ngạn, chú Ngạn chưa từng để cô động tay vào mấy thứ linh tinh này.
Cô gật đầu với Hồ Đông xong còn không quên mỉm cười gọi Na Na:
“Chào thím.”
Bàn tay đang kéo vali của Hồ Đông cứng đờ, hắn vội vàng giải thích:
“Cô ấy không phải thím của cháu, đừng gọi bừa.”
“Hả? Không phải hai người đã đính hôn rất lâu rồi ạ?”
Trong tiềm thức, cô cho rằng Hồ Đông và Na Na bây giờ là vợ chồng!
Nụ cười trên môi người phụ nữ trở nên vô cùng khó coi, cô ta nói:
“Vẫn chưa kết hôn thì không thể gọi là thím được, Tuyết Nhi, sau này cứ gọi là chị Na đi.”
Hai mắt Tuyết Nhi chớp chớp, nhìn kỹ cô ta một lượt rồi hỏi lại:
“Chị?”
Trên khuôn mặt tươi cười giả tạo của Na Na dường như đã xuất hiện rất nhiều vết nứt, cô ta gượng gạo nói:
“Chị hơn em không bao nhiêu tuổi mà.”
“Vậy sao? Em không biết đó. Em còn nghĩ chị bằng tuổi với chú Đông cơ.”
Bé con bày ra vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, sau đó chui tọt vào trong xe, để mặc cho Na Na đứng khó xử tại chỗ.
Cô ta không ngờ là mình vừa bị chê già! Cảm giác này thật sự quá quen thuộc, trong giây phút đó, cô ta rơi vào trạng thái dejavu. Hình như đã từng bị người ta châm chọc bằng những lời đầy thâm ý thế này rồi, lúc đó, cô ta cũng không thể phản bác được.
Trong đầu Na Na xuất hiện một cái tên, Lục Ngạn! Cách mà Tuyết Nhi nói chuyện có mấy phần phong thái của người đàn ông họ Lục độc mồm kia, đến tận hôm nay cô ta vẫn chưa quên được chuyện mình bơm n.g.ự.c bị phanh phui chỉ sau hai câu nói.
Khi Na Na đang sững sờ vì những suy nghĩ trong đầu, tài xế đã kéo vali của Hồ Đông ra sau xe, còn Hồ Đông lại kéo vali của Tuyết Nhi.
Chẳng ai thèm hỏi han quan tâm Na Na, cô ta cắn môi, lẽo đẽo theo bên cạnh Hồ Đông rồi hỏi:
“Thời gian qua anh đi đâu? Sao không nói gì với em?”
Đối với người phụ nữ này, Hồ Đông vừa chán ghét vừa thấy khinh thường:
“Tôi đi đâu cần cô quản à?”
“Có phải Tuyết Nhi nói gì với anh rồi không? Thái độ anh thay đổi nhiều quá. Nếu có hiểu lầm, em hy vọng chúng ta…”
“Không có gì hiểu lầm, Tuyết Nhi cũng không nói xấu cô đâu, yên tâm.” Hồ Đông đặt vali vào cốp xe rồi liếc nhìn tài xế đang hì hục cất đồ ở bên cạnh: “Cậu, từ hôm nay không cần làm việc cho nhà họ Hồ nữa.”
“Hả? Hồ tổng, tôi… tôi có chỗ nào mạo phạm hay khiến anh không hài lòng ạ?” Người nọ giật mình.
Hồ Đông liếc nhìn Na Na, ánh mắt lạnh lùng:
“Tôi thuê cậu làm việc cho tôi hay cho người khác?”
Trước khi về đây hắn không tiết lộ thông tin cho ai khác ngoài tài xế và thân cận của mình, vậy mà người đến đón hắn lại là Na Na. Nói thẳng ra, tên tài xế này đã bị Na Na mua chuộc. Loại người ham hư vinh bán đứng hắn, giữ làm gì?
Tài xế còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Hồ Đông liếc một cái liền im bặt.
Hồ Đông mặc kệ những người này, đi về phía ghế lái.
Thái độ của Hồ Đông thật sự đã thay đổi rất nhiều sau khi đi Nam Thành về, Na Na cắn môi, tức giận lẩm bẩm:
“Không thể như vậy được, chắc chắn Tuyết Nhi bịa chuyện về mình rồi!”
Cô ta vươn tay ra kéo cửa xe, mới phát hiện xe đã khóa từ bên trong, không mở được.
“Hồ Đông?” Na Na nhìn kính chiếu hậu, còn chưa kịp hồi thần thì chiếc Mercedes bảy chỗ đã được khởi động, sau đó, trước sự ngỡ ngàng của tài xế và Na Na, xe chạy vụt đi để lại một làn khói trắng.
Hai người ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu, Na Na mới run rẩy gào lên:
“Hồ Đông, tên khốn nhà anh!”
Lúc đầu cô ta nhận được tin Hồ Đông trở về liền hồ hởi ăn mặc thật đẹp để đến sân bay đón, kết quả bị bỏ lại cùng tên tài xế vô dụng.
Na Na nổi điên chạy về phía trước, tìm một chiếc taxi để đuổi theo.
Trong xe, Tuyết Nhi vừa lên liền nghiêng đầu ngủ ngon lành, không biết trời trăng mây gió gì. Tới khi bên tai vang lên tiếng gọi của Hồ Đông, cô mới mơ màng mở mắt ra.
“Bé con, chúng ta về đến nhà rồi.”
Tuyết Nhi hé mắt, nhìn căn biệt thự sang trọng mà cách đây hai năm cô từng ở, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Cô bước xuống xe, trên đường đi vào sảnh chính gặp không ít người quen. Bọn họ vẫn như trước cung kính với cô, nhưng thái độ của cô thì lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Nơi này từng là nhà của cô, bây giờ không phải nữa.
Nhà của cô là nơi có chú Ngạn.
“Chú, tại sao lại không kết hôn với Na Na?”
Hồ Đông đi bên cạnh nghe thấy cô hỏi câu này liền đáp:
“Cảm thấy không phù hợp, đã chia tay rồi.”
Sự thật đằng sau không nên nói cho Tuyết Nhi biết thì hơn, tránh cho cô thấy phiền lòng.
Bởi vì quá nhớ Tuyết Nhi, thời gian qua Hồ Đông từng hẹn hò với Na Na. Hắn đã thử, thử một tháng trời nhưng không có kết quả tốt đẹp gì, chỉ biến bản thân trở thành người đàn ông tồi tệ mà thôi.
Sau khi chia tay, Na Na vẫn luôn quan tâm đến hắn như cũ, thậm chí có chút điên cuồng làm Hồ Đông rất khó chịu.
Hắn nghĩ đến quá khứ, chân mày chau lại.
Tuyết Nhi đi ở bên cạnh phát hiện ra, cô đưa tay vuốt vuốt trán hắn:
“Chú, nếu người này không hợp thì mình yêu người khác. Có rất nhiều người theo đuổi chú mà.”
Khóe môi Hồ Đông hơi nhếch lên, cười mà ý cười không chạm đáy mắt:
“Cháu đừng bận lòng.”
“Sao không bận lòng được, chú lớn tuổi rồi, mau mau tìm cho cháu một thím Hồ đi? Nhưng phải là người tốt tính nhé, còn thím Hồ “hụt” kia thì thôi, cháu sợ lắm.”
Bé con lè lưỡi, lon ton chạy về phòng trước.
Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, giường ngủ, tủ quần áo, bàn học, cách bày trí trong phòng cô đều chưa từng thay đổi.
Ngay cả con gấu bông nhỏ cô để ở đầu giường hay quyển sổ chép tay cô vứt ở bàn học, Hồ Đông đều giữ rất cẩn thận.
Khoảnh khắc nhìn thấy những thứ này, Tuyết Nhi có chút đau lòng vì đã không từ mà biệt suốt hai năm.
Chú Đông thật ra cũng rất yêu thương cô.
…
Ngày hôm sau, Hồ Đông gọi luật sư đến tư vấn về chuyện chuyển giao tài sản cho Tuyết Nhi.
Đầu tiên thì họ phải có giấy nhận nuôi.
Từ lúc Hồ Đông đưa bé con này về nhà đến giờ chưa từng làm giấy tờ đàng hoàng, hắn chỉ nuôi dạy Tuyết Nhi trên danh nghĩa là chú của cô mà thôi.
Sau đó, Hồ Đông cần chuẩn bị một buổi họp báo để thân phận của Tuyết Nhi được đưa ra ánh sáng.
Khi biết gia đình cô từng là phú hào, Tuyết Nhi hơi sốc:
“Nhà cháu nhiều tiền như vậy ạ?”
Luật sư khẽ cười:
“Đoan Mộc gia là thế gia buôn lụa là gấm vóc lâu năm, tiểu thư không biết sao? Chỉ tiếc năm đó trận hỏa hoạn kia đã khiến gia chủ đương thời của họ…”
“Im đi.” Hồ Đông cắt ngang lời người đàn ông. “Tuyết Nhi không thích nghe chuyện này.”
Hồ Đông muốn ngăn lại nhưng đã trễ rồi, luật sư nhắc về trận hỏa hoạn năm đó khiến Tuyết Nhi hơi đờ ra, sau đó, cô khẽ kêu đau rồi dùng tay ôm lấy đầu mình.
Ký ức lộn xộn một lần nữa hiện lên trong tâm trí cô, hình ảnh rời rạc đan xen vào nhau, tất cả đều là một màu đỏ rực.
Hồ Đông hoảng hốt xông qua bưng lấy mặt cô:
“Tuyết Nhi, nhìn chú, nhìn chú! Chú ở đây! Bé con đừng sợ!”
Cơ thể Tuyết Nhi run rẩy, trong đầu giống như có một con sâu đang cố gắng đục thủng não cô để chui ra, cảm giác buốt lên đến tận linh hồn.
Mồ hôi túa ra như mưa, Tuyết Nhi sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Hồ Đông có hơi luống cuống ôm chặt lấy cô:
“Đừng sợ, đừng sợ!”
Đã quá lâu rồi kể từ lần cuối Tuyết Nhi phát bệnh! Bởi vì Hồ Đông cực kỳ nghiêm khắc nhắc nhở thuộc hạ của mình, tuyệt đối không được nhắc đến tai nạn năm đó!
