Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 143
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:20
Từ Soái không những không buông mà còn cứng rắn ôm lấy cô ấy, dẫn cô ấy ra ngoài, để lại cho Cố Hoành một câu: “Cố Hoành, tôi đưa cô ấy đi trước đây.”
Cố Hoành vẫn không quan tâm đến Tô Tử Thiến đang khóc hu hu, tầm nhìn của anh luôn dán chặt lên người Hứa Thanh Vi, khoảng hơn một phút mới cất bước đi về phía cô.
Hứa Thanh Vi nhìn anh đi tới từng bước. Cô không tránh né, cũng không sợ hãi, cứ vậy đứng đó nhìn anh. Thậm chí lúc anh giơ tay lên, cô cũng chỉ hơi chớp mắt.
Nhưng tay của Cố Hoành không tát vào mặt cô hay gì đó như cô tưởng mà là nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh.
Tô Tử Thiến vốn đang chờ Cố Hoành ra mặt thay cô ta dạy dỗ Hứa Thanh Vi, không ngờ hai người lại cùng nhau rời đi như vậy, cô ta sốt sắng hét lên với bóng lưng của Cố Hoành: “Cố Hoành! Anh đừng bỏ lại em! Em sợ!”
Cố Hoành chẳng thèm quay đầu lại, thậm chí không cả dừng bước. Anh coi Tô Tử Thiến như không khí. Cô ta không cam tâm định đuổi theo thì trợ lý Lâm đã bước tới chặn cô ta lại.
Sao người nào người nấy đều chặn cô ta lại vậy?
Tô Tử Thiến tức tới mức nghiến răng. Cô ta nói năng chẳng chút khách sáo: “Cút đi cho tôi! Anh là cái thá gì mà dám cản tôi?”
Trợ lý Lâm đanh mặt, trầm giọng: “Cô Tô, giờ tôi sẽ gọi người quản lý tới đón cô. Tôi khuyên cô ở lại đây, tốt nhất đừng ra ngoài để bị mất mặt nữa.”
“Anh nói cái gì?”
“Thứ hai, dù tôi không là gì cũng vẫn có thể chặn cô lại. Tôi có ý tốt nhắc thêm cô một câu. Lần này, cô thật sự đã động vào người không nên động rồi. Tốt nhất cô nên lo cho bản thân, đừng có cứng đầu nữa!”
“Anh!”
Dứt lời, trợ lý Lâm cũng không nhiều lời nữa. Anh ta lấy điện thoại ra, gọi xong bèn quay người bỏ đi.
Tô Tử Thiến đứng giậm chân tại chỗ, phát ra tiếng kêu đinh tai đầy bại hoại.
Cô ta không tin Cố Hoành lại không đứng về phía cô ta. Cô ta không tin vì một con bé Hứa Thanh Vi mà Cố Hoành định làm gì cô ta.
Trợ lý Lâm, Tiêu Thuần, những kẻ đứng về phía Hứa Thanh Vi, sớm muốn gì cô ta cũng khiến bọn họ phải hối hận.
–
Cố Hoành không đưa Hứa Thanh Vi quay lại buổi tiệc mà đưa cô tới bãi đỗ xe, kéo cô đi giữa các dãy xe và nhét cô ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái. Anh thắt dây an toàn cho cô, sau đó đóng rầm cửa lại.
Anh đi vòng qua phía bên còn lại, ngồi vào vị trí tay lái, khởi động xe, đạp chân ga và phóng như bay ra ngoài.
Dù Hứa Thanh Vi không nhìn thì cũng cảm nhận được khuôn mặt âm trầm của anh. Bầu khí tức lạnh cóng cứ thế đổ ập lên người cô.
Sự im lặng của anh chẳng khác gì dấu hiệu yên lặng trước khi bão bùng chuẩn bị ập tới.
Dù là như vậy thì Hứa Thanh Vi cũng không hối hận khi đập Tô Tử Thiến. Nếu cho cô một cơ hội nữa thì cô vẫn sẽ đập cô ta. Hơn nữa còn đạp cho thêm vài phát.
Cướp Cố Hoành cô có thể nhịn. Nhưng cướp polime của cô thì cô phải đập tơi bời.
Trợ lý Lâm có gọi điện thoại một lần, nói với Cố Hoành là anh ta sẽ xử lý chuyện ở bữa tiệc, nói Cố Hoành yên tâm.
Chiếc xe chạy về chung cư. Vừa đỗ lại, Cố Hoành đã xuống xe, mở cửa phụ ra. Anh kéo Hứa Thanh Vi ra ngoài sau đó lôi lên trên chung cư.
Về tới nhà, một màu đen kịt.
Hứa Thanh Vi lúc này mới nhớ ra, bởi vì tối nay cô và Cố Hoành tham gia tiệc tất niên nên cô Lâm nhân cơ hội về với ông cụ Cố một tối. Ngày mai cô ấy mới quay lại.
Vì vậy…trong chung cư chỉ còn lại cô và Cố Hoành.
Giai đoạn này, cô và Cố Hoành bề ngoài luôn duy trì vẻ hòa hợp. Dù anh vẫn đối xử với cô lạnh lùng như thế nhưng mối quan hệ giữa hai người đã dễ thở hơn ít nhiều. Hơn nữa khi có cô Lâm thì Cố Hoành cũng để ý đến cô ấy nên Hứa Thanh Vi có thể thở phào nhẹ nhõm. Và dần dần cô cũng quên đi sự sợ hãi dành cho anh.
Lúc này, trong lòng cô bỗng dấy lên nỗi bất an không thể kiểm soát.
Cô không sợ Cố Hoành vì Tô Tử Thiến mà đứng ra chế nhạo cô, thậm chí là đánh cô. Mà cô sợ…
Khi Hứa Thanh Vi đang nghĩ ngợi lung tung thì đã bị Cố Hoành kéo vào phòng ngủ. Anh đập cộp vào công tắc điện phòng ngủ, cả cơ thể cô bị kéo sát vào anh. Một giây sau, cô chỉ cảm thấy tay của Cố Hoành đang cởi đồ của mình.
Nỗi sợ hãi từ nơi sâu thẳm trong cô lập tức bị đánh thức. Hứa Thanh Vi không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế đẩy anh ra và lập tức lên tiếng.
“Cố Hoành, nếu anh muốn đứng ra vì Tô Tử Thiến thì anh đánh tôi một trận đi. Không, hai trận, ba trận cũng được. Tôi thề sẽ không đánh trả.”
Cố Hoành dường như không nghe thấy Hứa Thanh Vi nói. Ánh mắt anh vẫn không hề thay đổi, vẫn ghì c.h.ặ.t t.a.y cô, không để cô thoát ra. Tay còn lại anh bắt đầu cởi đồ của cô.
Hứa Thanh Vi sợ quá cũng không nghĩ nhiều, chỉ lên đầu gối dội về phía Cố Hoành.
Phản ứng của Cố Hoành càng nhanh hơn. Cô còn chưa kịp nhìn rõ anh né thế nào thì Cố Hoành sau đó đã đè cô xuống giường như trách cô không chịu nghe lời. Anh nhìn xuống.
Cô bị ghì chặt. Hai tay không thể cử động.
Cô cảm nhận được người đàn ông đang dùng tay còn lại kéo váy của mình. Trong nháy mắt tấm lưng trần của cô lộ ra trước mặt anh. Hứa Thanh Vi nghiến răng. Dù cô không muốn nhận thua thế nhưng lúc này cơ thể đã bắt đầu run lên.
Sau đó, cả người cô bị Cố Hoành lật lại. Anh chộp lấy cổ áo, kéo xuống. Hứa Thanh Vi không thể phản kháng.
Đôi mắt đen của anh lướt dọc cơ thể cô. Khoảng chục giây sau, những ngón tay anh ôm lấy cằm cô, đẩy qua. Anh bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Hứa Thanh Vi nhìn chằm chằm. Khuôn mặt vô cảm của anh dần phóng to ra trước mắt cô. Cô biết có lẽ là mình lại không thể thoát khỏi lần này.
Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh nữa.
Thế nhưng…sự hành hạ như trong tưởng tượng không hề xảy ra. Cố Hoành nhìn cô một lúc rồi buông tay, cũng không kìm kẹp cô nữa.
Hứa Thanh Vi nằm trên giường một lúc, đột nhiên mở mắt thì thấy Cố Hoành đã đứng dậy. Anh đứng bên đầu giường nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Vi là chộp lấy cái chăn đắp lên người mình. Đầu óc hỗn loạn của cô lại bắt đầu suy nghĩ.
