Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 147
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:21
Hứa Thanh Vi thở dài, vẫn vén chăn xuống giường, khoác chiếc áo khoác mỏng rồi ra ngoài.
Trong phòng khách tối đen như mực, Hứa Thanh Vi đi được mấy bước mới nhìn ra Cố Hoành đang nửa nằm trên sô pha, nhíu chặt mày, không khí nồng nặc mùi rượu.
Hứa Thanh Vi đang định cất bước xoay người bỏ đi, khóe mắt liền liếc thấy cửa phòng cô Lâm mở hé, đang âm thầm quan sát. Cô chỉ đành đi về phía Cố Hoành.
Ánh sáng mờ tối, Hứa Thanh Vi không nhìn rõ dưới chân, vấp vào góc bàn, đổ ập vào người Cố Hoành. Cô còn chưa kịp phản ứng gì, ngay sau đó…
Đôi mắt đang nhắm của Cố Hoành bỗng mở ra, không nhìn cô cái nào, dường như theo phản xạ, hai tay túm lấy vai cô rồi đẩy ra, giọng nói rất trầm, cũng rất gay gắt: “Đừng động vào tôi.”
“.”
Hứa Thanh Vi đặt m.ô.n.g ngồi xuống tấm thảm mềm mại, tuy không đau lắm, nhưng… cô có ý tốt qua xem anh thế nào, không ngờ lại làm phúc phải tội.
Ai thèm động vào anh chứ? Thật là!
Nhưng cô cũng biết cái tật không cho người khác động vào người của Cố Hoành có lẽ là do bố mẹ anh mất sớm. Thực ra anh rất không có cảm giác an toàn nên anh chỉ cho những người thân thiết lại gần, đối với những người khác, anh đều trưng ra bản mặt “người lạ chớ gần, đến gần là chết.”
Hứa Thanh Vi quả thực không muốn chịu tội nhưng cô Lâm vẫn đang kiên nhẫn nhòm ngó qua khe cửa. Đôi mắt kia vừa to vừa tròn khiến cô nhớ đến bài hát chủ đề trong phim Cảnh Sát Mèo Đen: Đôi mắt tròn to như chuông đồng…
Hứa Thanh Vi chỉ đành đứng dậy, lần này cô không đến gần Cố Hoành như vậy nữa, chỉ giơ tay ra vỗ vào mặt anh không chút dịu dàng: “Cố Hoành… anh còn sống không vậy? Khụ, tỉnh lại đi… về phòng mà ngủ.”
Chờ anh về phòng, cô Lâm không nhìn thấy nữa, cô sẽ để mặc anh nằm dưới sàn nhà cả đêm.
Đôi mắt đen của Cố Hoành đảo một cách khó khăn và chậm rãi, đáy mắt tỏ vẻ mê man, dường như đang nhìn cô, lại dường như không có tiêu cự. Chỉ là lần này anh giơ tay, không phải để đẩy cô mà là áp lên bàn tay đã vả mặt anh của cô.
Môi anh mấp máy thì thầm gì đó, tiếng quá nhỏ nên Hứa Thanh Vi phải ghé lại gần để nghe. Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh nói từng chữ: “Cô rất giống một người.”
Giống một người? Ai vậy?
Hứa Thanh Vi nghĩ như vậy, bất giác buột miệng hỏi.
Cố Hoành ông nói gà bà nói vịt: “Tiều hồ ly của tôi.”
Tiểu hồ ly là cái quái gì?
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh Vi thấy Cố Hoành uống say đến như vậy, ăn nói lung tung lộn xộn, không có tý logic nào. Cũng phải, một con ma men thì cô có thể hy vọng anh tư duy rõ ràng được sao?
“Cô ấy biến mất rồi, cô có thể giúp tôi nói với cô ấy...”, giọng nói của Cố Hoành bỗng dưng trầm xuống, giống như một con dã thú bị thương, phát ra tiếng kêu ai oán bi thương: “Tôi đang chờ cô ấy không?”
Cô ấy này rốt cuộc là người hay là tiểu hồ ly vậy? Người anh muốn đợi là người hay là tiểu hồ ly?
Hứa Thanh Vi bị lời nói của anh quay như chong chóng, đầu óc cũng loạn lên. Cô rất buồn ngủ, không muốn chơi trò đoán mò với anh nữa, nhanh chóng đưa anh về phòng. Cô muốn ngủ tiếp!
Hứa Thanh Vi khó khăn rút bàn tay mình khỏi bàn tay anh, đứng dậy đến phòng bếp, lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra, rót một cốc rồi cầm về sô pha.
Cô ngồi xổm bên cạnh sô pha, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút, nói: “Cố Hoành, uống cốc sữa giải rượu đi, uống xong thì về phòng ngủ.”
Cô vừa nói vừa kề cốc vào miệng anh.
Nhưng Cố Hoành chẳng nói chẳng rằng đẩy tay cô ra: “Tôi không uống.”
Hứa Thanh Vi kiên nhẫn, nặn ra một nụ cười: “Tại sao lại không uống? Uống xong anh sẽ không khó chịu như vậy nữa, ngoan nào.”
Cố Hoành liên tục từ chối, nhíu chặt mày, nói vẻ ghét bỏ: “Cái này không có mùi vị, khó uống lắm.”
Được lắm, uống say như con lợn c.h.ế.t mà còn ngửi ra được sữa này không có mùi vị… Nhưng cô không biết Cố Hoành lại không thích uống sữa tươi.
Ở nhà chỉ có sữa tươi, cô cũng không thể biến ra thứ gì có vị ngọt, chỉ có thể mặt không đổi sắc nói: “Anh nhớ nhầm rồi, sữa này có vị đấy, vị ngọt, ai lừa anh là chó.”
Cố Hoành nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm cô mười mấy giây, rối mới uống ngụm sữa trên tay cô. Sau đó, anh dứt khoát đẩy tay Hứa Thanh Vi ra, trừng mắt nhìn cô đầy tức giận: “Cô lừa tôi!”
Hứa Thanh Vi không hề có cảm giác chột dạ chớp chớp mắt, lừa anh đấy thì làm sao, anh có thể đứng dậy đánh tôi à?
Hứa Thanh Vi biết ép Cố Hoành uống sữa là điều không thể, hay là cô đánh anh ngất đi, kéo vào phòng? Dù sao anh cũng say rồi, không biết gì cả, lúc này không làm chút chuyện còn đợi lúc nào?
Cô đặt ly xuống bàn trà, bẻ khớp ngón tay, môi lạnh lùng nhếch lên. Lúc cô chuẩn bị đánh anh một chưởng, giọng nói Cố Hoành trầm khàn của Cố Hoành bỗng hét to lên, giống như hô quát: “Hứa Thanh Vi, cô lừa tôi!”
Đột nhiên bị gọi tên, Hứa Thanh Vi giật mình run tay, đừng nói anh sắp tỉnh rượu rồi đấy chứ?
Cô đang định lặng lẽ thu tay lại thì cổ tay bỗng dưng bị nắm lấy, Cố Hoành lại gắng gượng ngồi dậy. Đôi mắt anh nhuốm lửa giận cháy rực, mở miệng, nhấn mạnh từng chữ: “Hứa Thanh Vi, cô lại lừa tôi!”
Nói cô lừa anh… Được, lần này cô thừa nhận.
Nhưng cái gì mà cô lại lừa anh? Cô lại lừa anh khi nào?
Hứa Thanh Vi hơi buồn bực, nhiều hơn là bất bình và ấm ức. Cô nhìn chằm chằm bộ dạng say khướt của Cố Hoành, hỏi ngược lại: “Sao tôi lại lừa anh? Anh nói xem!”
Cố Hoành lại im lặng, đôi mắt đen sâu sắc, thâm trầm đến mức khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì, không hiểu sao lại lộ ra sự trầm uất và lạnh lẽo vô tận.
Hứa Thanh Vi hỏi xong, lại cảm thấy mình thật buồn cười. Cô đang làm gì vậy? Hỏi một người say rượu đến mức mất đi ý thức sao? Lại còn là một câu hỏi vô nghĩ như vậy?
“Bỏ đi, dù sao anh cũng chưa từng tin tôi...” Hứa Thanh Vi lẩm bẩm một câu, vừa xót lòng vừa mệt mỏi, không muốn nói chuyện nữa. Cô đứng dậy, chuẩn bị về phòng, cũng không màng quan tâm cô Lâm nghĩ thế nào.
Nhưng cô vừa quay người đi, cánh tay của Cố Hoành đột nhiên ôm lấy eo cô. Anh ôm cô từ phía sau, cánh tay siết chặt, giống như dốc hết sức lực toàn thân, nói một cách hàm hồ mà kiên quyết: “Không được đi!”
