Dụ Dỗ Ông Xã Máu Lạnh - Chương 148
Cập nhật lúc: 18/09/2025 14:22
“...”
Hứa Thanh Vi dùng sức giãy giụa mà không giãy ra được, cô tức giận đưa tay gỡ cánh tay anh ra.
Cô dùng sức, Cố Hoành cũng dùng sức. Cuối cùng dường như sợ cô bỏ đi, anh ôm chặt lấy cô, ấn cô ngã xuống ghế sofa. Sau đó cả người còn đè lên người cô, giữ chặt cô dưới người anh, không động đậy gì được.
Hai tay Hứa Thanh Vi không ngừng đẩy n.g.ự.c anh nhưng anh rất nặng, cô cảm giác mình đã dùng hết sức lực cũng không đẩy anh ra được. Cô mệt đến mức n.g.ự.c không ngừng phập phồng, hơi thở cũng gấp gáp.
Cố Hoành khốn kiếp, lúc không uống say thì giày vò người khác, uống say cũng giày vò người khác, anh có thể làm người được không?
Anh chậm rãi vuốt ve gương mặt Hứa Thanh Vi, cúi đầu xuống, gương mặt tuấn tú cách cô rất gần, gần đến mức ngay cả hơi thở cũng phả vào mặt cô.
Sau đó, Hứa Thanh Vi nghe thấy giọng nói anh thấp xuống, rất thấp rất thấp, chứa đựng sự bi thương nồng đậm, nói: “Vì sao em không quay về vì sao… Em không nhìn thấy sao? Em không thấy anh.”
Vì sao không quay về? Chẳng lẽ anh… đang nói về cô sao?
Những chữ cuối cùng Cố Hoành nói rất nhỏ, dường như tiếng nói chỉ đến bên miệng đã biến mất.
Cũng không biết có phải do hơi rượu mà Cố Hoành phả ra làm Hứa Thanh Vi say theo hay không, sao cô có cảm giác, theo khẩu hình anh nói ra thì là hai chữ “yêu em chứ?
Hứa Thanh Vi theo bản năng muốn hỏi rõ ràng nhưng chưa kịp nói ra, môi Cố Hoành đã đè xuống khiến tiếng nói của cô đều biến thành “ô ô ô…”
Cố Hoành hôn cô với sức lực giống như người đi trong sa mạc, đang lúc tuyệt vọng thì bỗng dưng thấy một ốc đảo. Anh say mê mút môi cô thật, cưỡng ép tách răng cô ra, quấn quýt với lưỡi cô, không hề kiêng kị mà càn quét trong miệng.
Hứa Thanh Vi siết chặt nắm tay, không ngừng đ.ấ.m anh. Tên khốn Cố Hoành, uống say rồi cũng phải ức h.i.ế.p cô cho được!
Hơn nữa, cô Lâm còn đang nhìn kia!
Hứa Thanh Vi vừa nghĩ đến đó, gò má không khỏi đỏ lên. Lỡ như anh thật sự không kìm chế nổi mà làm tới, vậy thì sau này làm sao cô đối mặt với cô Lâm?
Có lẽ vì cô giãy giụa quá ghê gớm, cuối cùng Cố Hoành cũng buông đôi môi cô ra, quay sang chiến đấu nơi cần cổ cô, để lại dấu ấn này đến dấu ấn khác.
Vừa rồi Hứa Thanh Vi bị anh hôn đến mức oxy trong lồng n.g.ự.c bị lấy đi hết, vất vả lắm mới thở được mấy hơi không khí trong lành, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là quay đầu nhìn về phía phòng cô Lâm. May quá… có lẽ cô Lâm thấy chuyện này tế nhị, không biết đã đóng cửa phòng lại từ lúc nào.
Cô thở phào một hơi, đồng thời không kìm được cắn răng. Cô phải nhân lúc Cố Hoành say mà đ.ấ.m anh mấy cái! Ai bảo anh thích ức h.i.ế.p cô!
Hứa Thanh Vi xoay nắm đấm, người đàn ông phía trên người cô đang hôn như vậy, đột nhiên không động đậy nữa. Anh cứ yên lặng đè trên người cô như vậy, vùi mặt vào hõm cổ của cô.
Cô hơi nghi hoặc, anh… ngủ rồi sao?
Hứa Thanh Vi do dự một lúc, hai tay chuẩn bị nâng mặt Cố Hoành dậy, định nhìn xem anh có ngủ thật không. Nhưng giây sau, cô lại cảm giác được điều gì đó, toàn thân bỗng cứng đờ giống như bị điểm huyệt.
Đó là cái gì…
Ngón tay Hứa Thanh Vi quẹt vào cổ mình một cách máy móc, ngón tay cảm thấy ướt át.
Đây là… nước mắt của Cố Hoành sao?
Hứa Thanh Vi chưa từng nghĩ có một ngày cô lại nhìn thấy nước mắt của Cố Hoành. Nghe nói lần cuối anh khóc là vào tang lễ của bố mẹ anh… Sau lúc đó, anh chưa bao giờ khóc nữa.
Vì sao?
Vì người con gái mà anh chờ đợi? Người con gái đó đã biến mất? Không trở về? Hay là… người con gái đó chính là cô?
Đầu óc Hứa Thanh Vi lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn nhưng dù cô có phù hợp với người con gái mà anh nhắc đến kia, cô cũng không dám sinh ra hi vọng xa vời nào nữa.
Từng tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, cô thật sự sợ rồi.
Có lẽ lại là cô tự mình đa tình lần nữa?
…
Khi Cố Hoành tỉnh dậy, đầu đau muốn nứt ra, hơn nữa… cơ thể anh cứng nhắc, thậm chí hai tay có cảm giác như bị trói đến tê dại.
Anh chậm rãi mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy hai tay mình bị trói chặt bằng dây tập yoga.
Cố Hoành ngồi dậy, nhìn quanh một vòng, đây là phòng khách của căn hộ chung cư mà anh lại nằm trên ghế sofa…
Chỉ là anh làm sao về đây, tối qua xảy ra chuyện gì, anh đã quên sạch.
Anh nhíu mày hồi tưởng, cô Lâm từ trong phòng đi ra, thấy anh tỉnh dậy thì hơi ngạc nhiên: “Cậu chủ, sao cậu lại ngủ ở đây? A… sao tay cậu lại bị trói thế?”
Nói xong, cô Lâm lập tức nghĩ tới điều gì, lập tức che miệng cười mờ ám: “Xem ra là cô chủ… hai người tuổi trẻ, kiểu chơi cũng nhiều...”
Cô Lâm đỏ mặt, không nói tiếp được nữa.
Cố Hoành liếc nhìn cô Lâm, nhỏ giọng nói: “Nói hết những gì chị nhìn thấy vào tối qua cho tôi.”
Hứa Thanh Vi ngủ một giác thật sâu cho tới khi tự nhiên tỉnh. Và cô phát hiện…tay mình đã bị trói.
Đợi đã…sợi dây yoga quen thuộc này không phải là chính là sợi dây hôm qua được buộc trên tay Cố Hoành sao? Tối qua sau khi cô đẩy Cố Hoành ra, anh còn giữ lấy cô không chịu buông. Thế là cô phải trói anh lại mới thoát được.
Tại sao mới ngủ một giấc mà đã đổi thành cô bị trói rồi? Sợi dây yoga thành tinh rồi chắc, biết tự trói người? Hay là cô lại bị ảo giác?
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói khàn khàn, trầm đặc của người đàn ông từ bên cạnh vọng tới. Hứa Thanh Vi nhận ra lập tức giật mình, trợn tròn mắt quay qua nhìn.
Cố Hoành dựa vào thành giường, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy. Anh nhếch miệng cười nham hiểm khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng…
Xong đời rồi. Không cần phải nghĩ nữa. Cô đã bị Cố Hoành trói…trả thù cho việc tối qua anh bị trói…
Cô vốn nghĩ anh uống say thì sẽ không thể tỉnh nhanh như thế. Khi nào cô ngủ dậy sẽ cởi trói cho anh. Như vậy thì anh sẽ chẳng biết được. Nào ngờ…kế hoạch không bao giờ theo kịp thay đổi!
Cố Hoành đi tới, một tay ôm má Hứa Thanh Vi, một tay ôm cằm cô ghì c.h.ặ.t đ.ầ.u khiến cô không thể nhúc nhích. Lúc này anh cười càng nham hiểm hơn. Giọng nói còn chứa đựng vẻ mập mờ: “Hôm nay tôi mới biết, hóa ra vợ tôi lại thích chơi trò này cơ đấy!”
