Full Cập Nhật Hệ Liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 396: Bồn Tụ Bảo 1

Cập nhật lúc: 07/09/2025 01:50

Tham dự một tang lễ, tôi nghe hai người bên cạnh thì thầm to nhỏ.

"Thợ mộc này kém quá, đóng nhầm đinh Bắc Đẩu rồi."

Người kia nói:

"Nhầm là cây đinh quan tài thứ bảy, tôi lén lút thay bằng xương cổ họng của một vong hồn c.h.ế.t oan."

"Hì hì, vong hồn c.h.ế.t oan đó chôn ở phía Đông Nam."

"Nếu đoàn đưa tang đi về phía Tây Bắc, thì có thể tránh được kiếp nạn c.h.ế.t chóc này."

"Nếu không, không ai sống sót được đâu."

Lúc này, tám người khiêng quan tài hô khẩu hiệu:

"Giờ lành đã đến, mở đường Đông Nam, khởi quan!"

****

"Phi Phi, cậu đã nghe nói về Huyền Nhai Quỷ chưa?"

Cô gái trẻ bên cạnh tôi khựng bước, vô thức dựng tai lên nghe.

Tôi nhìn thẳng vào chiếc mũ chống nắng màu trắng ở phía xa, cố ý nói to hơn.

"Trên núi có một loại quỷ c.h.ế.t oan, khi tìm người thế mạng, chúng sẽ nhắm vào vật mà người ta yêu thích nhất."

"Ví dụ, thổi chiếc mũ của ai đó bay ra rìa vách đá, mắc vào cây, làm cho nó trông có vẻ gần trong tầm tay, khiến người ta không kìm được muốn nhặt."

"Nhưng nếu thật sự đi nhặt, vừa bước lên sẽ hụt chân rơi xuống."

Cô gái quay đầu nhìn tôi một cách nghiêm túc.

Ừm, mày mắt thanh tú, ấn đường lại lõm sâu, ngũ quan thanh tú, mũi ngắn nhỏ.

Đúng là một tướng mặt hồng nhan bạc phận.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Với tướng mặt của cô ấy, sống được đến mười sáu tuổi đã là phúc lớn tổ tiên để lại.

Nhưng nhìn tuổi cô ấy bây giờ, ít nhất cũng phải hai mươi tuổi rồi.

"Em thừa nhận chị nói có lý."

Cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào chiếc mũ chống nắng mắc trên cành cây với ánh mắt kiên định, rồi cúi xuống nhặt một cành cây dài bằng người.

"Nhưng mà, số phận của em do em định đoạt, không phải do quỷ!"

Nói xong, cô ấy cầm gậy bước nhanh tới, chỉ ba nhát đã móc được chiếc mũ về.

Tống Phi Phi đang ngồi xổm nghỉ gần đó sáng mắt lên:

"Ôi, tôi thích em gái này, hợp tính tôi ghê."

Cô gái tên là Giang Nguyệt Thiền, là sinh viên năm tư trường Y, lần này về nhà là do nhận được điện thoại từ gia đình báo mẹ bệnh.

Vì tiện đường, ba chúng tôi cùng đi.

Trên đường đi, cô gái cố gắng giải thích cho chúng tôi cơ sở khoa học của Huyền Nhai Quỷ.

"Từ góc độ khoa học mà nói, địa hình vách đá trong núi phức tạp, ánh sáng, sương mù... có thể ảnh hưởng đến khả năng phán đoán khoảng cách của con người."

"Hơn nữa, cành thông ở rìa vách đá thường trơn trượt, thêm ảnh hưởng của sương mù và độ ẩm, dễ dẫn đến các tai nạn trượt ngã, vì vậy mới có truyền thuyết như vậy."

"Chúng ta phải tin vào khoa học, đừng tin những lời mê tín này."

Tôi và Tống Phi Phi gật đầu lia lịa:

"Có lý, nói rất có lý."

Đây là một huyện nhỏ của Phúc Kiến, núi non trùng điệp kéo dài, như sóng biển bất tận.

Nơi chúng tôi muốn đến là một ngôi làng nhỏ không có tên trên bản đồ.

Đa số người trong làng họ Giang, hình như là những người chạy nạn đến đây từ mấy trăm năm trước.

Người trong làng đều có họ hàng với nhau, sống một cuộc sống tách biệt với bên ngoài.

"Phía trước có một cái hồ, nước ở đó mát lắm, chúng ta đi rửa mặt đi."

Giang Nguyệt Thiền là người có tính cách hướng ngoại, chỉ nói chuyện một lát đã thân thiết với Tống Phi Phi.

Cô ấy lớn lên trong khu rừng này từ nhỏ, rất quen thuộc với địa hình nơi đây.

Vừa nói chuyện, cô ấy vừa dẫn chúng tôi đi xuống núi theo con đường nhỏ phía Tây Bắc.

"Ngoài Huyền Nhai Quỷ, còn có cá dẫn đường mà mọi người thường nói, thực ra cũng là cùng một đạo lý."

Trong truyền thuyết, cá dẫn đường sẽ xuất hiện ở bờ hoặc vùng nước nông.

Thường là một con cá lớn bất động, nằm ỳ bên bờ, trông rất dễ bắt, không bắt thì thật có lỗi với lương tâm.

Đặc biệt đối với những người câu cá, thật sự là một sự cám dỗ hơn cả vàng.

Nhưng khi người ta xuống nước, con cá sẽ từ từ bơi về phía vùng nước sâu.

Người dừng cá dừng, người lại gần cá lại dẫn người tiếp tục đi về phía nước sâu.

Và một khi người ta vào vùng nước sâu, sẽ rất dễ bị c.h.ế.t đuối.

Vì vậy, con cá này còn được gọi là "mồi nhử của thủy quỷ".

Giang Nguyệt Thiền lau mồ hôi trên mặt, vẻ mặt hớn hở nhìn về phía hồ nước xanh thẳm phía trước.

"Đến rồi!"

"Cái gì mà cá dẫn đường với chả cá không dẫn đường, chỉ là để cảnh báo mọi người đừng tự tiện vào những vùng nước lạ thôi."

Ba chúng tôi ngồi xổm bên hồ rửa mặt.

Nước hồ lạnh buốt tạt vào mặt, tức thì cuốn đi cái nóng bức trong người.

Tôi thở phào một hơi thoải mái, phát hiện Giang Nguyệt Thiền và Tống Phi Phi đều đang nhìn chằm chằm về phía trước.

Đó là một con cá diếc dài ít nhất nửa mét.

Miệng cá há ra khép vào, đuôi cá đen xanh từ từ ve vẩy, nhàn nhã đến mức khiến người ta ghen tị.

Thật là muốn chụp lấy đem về, ném vào nồi, thêm rượu nấu, hành gừng tỏi, nấu sôi lửa lớn.

Tôi và Tống Phi Phi đồng loạt quay đầu nhìn Giang Nguyệt Thiền.

Cô ấy cười khẩy một tiếng, cúi xuống nhặt một hòn đá to bằng nắm tay bên cạnh.

"Tao cho mày dẫn đường này!"

"Dẫn đường cái đầu mày!!!"

"Bùm!"

Hòn đá rơi xuống nước, b.ắ.n tung tóe một mảng nước lớn.

Con cá diếc lật bụng nổi lên mặt nước.

Giang Nguyệt Thiền như làm ảo thuật, lấy ra một cái vợt từ phía sau cây thủy sam bên cạnh.

Cô ấy hớn hở dùng vợt vớt cá.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.