Full Cập Nhật Hệ Liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 414: Cô Dâu Máu Nhà Họ Chu 7

Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:09

Tôi nổi giận đùng đùng, một cước đạp anh ta vào giữa đám thú trấn mộ.

"Chết đi! Tên khốn vong ơn bội nghĩa!"

Giang Thanh Khê sợ mất hồn vía:

"Linh Châu, hạ chân lưu người!"

Giang Châu lăn vào giữa đám thú trấn mộ, ngược lại làm cho mấy con thú trấn mộ giật mình.

Tóc anh ta dựng ngược, ba hồn bảy vía bay đi mất, "phịch" một tiếng quỳ xuống dập đầu lia lịa ba cái về phía tôi:

"Tôi sai rồi á á á á!"

"Tha mạng a~ Linh Châu đại sư!!!"

Thế này thì còn được.

Tôi rút một cuộn dây thừng từ trong ba lô ra, lấy đà bay lên đạp vào đầu con thú trấn mộ cao nhất.

Sợi dây bay lượn trong không trung, nhanh chóng biến thành một nút thắt thòng lọng, buộc chặt vào cổ con thú trấn mộ.

Tôi làm theo cách đó, tóm được từng con thú trấn mộ một.

"Đứng ngẩn ra làm gì, chạy đi!"

Tống Phi Phi một tay kéo Giang Châu, thú trấn mộ bám sát phía sau.

Nhưng chúng bị sợi dây thừng buộc lại với nhau, tốc độ chạy không đồng đều, rất nhanh đã ngã lăn quay.

Giang Châu kích động đến đỏ mặt tía tai:

"Đỉnh vãi chưởng!"

"Chị Linh Châu, chị chính thức là thần tượng của tôi!"

Một giờ sau, chúng tôi cuối cùng cũng ra khỏi rừng đá.

Khu rừng mỹ nhân này rộng lớn hơn tôi tưởng tượng.

Từ xa, tôi đã có thể nhìn thấy một tòa nhà trong màn đêm.

Đến gần hơn, tôi mới nhận ra đó không phải là một tòa nhà, mà là một tòa tháp.

Giang Thanh Khê chỉ vào tòa tháp, vẻ mặt phức tạp:

"Đến rồi, đây là nhà họ Chu."

???

Không, ai lại sống trong tháp chứ?

Trong thời cổ đại, tháp luôn có ý nghĩa đặc biệt, ví dụ như tháp Lôi Phong, chùa Kim Sơn Trấn Giang, v.v.

Dân chúng thường tin rằng tháp có thể trấn áp thủy quái, khóa long mạch.

Chùa Kim Sơn Trấn Giang được xây dựng bên bờ sông Trường Giang, chính là để trấn áp thủy yêu.

Tòa tháp của nhà họ Chu này là để trấn áp cái gì?

Kiều Mặc Vũ ngẩng đầu nhìn từ xa, rồi lại bắt đầu bấm đốt ngón tay.

"Ngôi mộ cổ đó nằm ngay sau tháp."

Giang Châu tập tễnh đi đến bên cạnh tôi, vẻ mặt kinh hãi chỉ vào một bóng đen cách đó 10 mét:

"Linh Châu, đó, đó là cái gì?"

Giữa rừng đá và tòa tháp 9 tầng của nhà họ Chu có một cánh đồng lúa rộng lớn.

Bây giờ là mùa đông, cánh đồng lúa trơ trụi, chỉ còn lại đất đen.

Đất này khá màu mỡ, chắc chắn sẽ cho ra những hạt lúa rất tốt.

Cánh đồng lúa được chia thành từng ô vuông vức bởi các bờ ruộng, mỗi ô rộng một mẫu.

Trên mỗi ô ruộng, đều có một bóng đen đứng sừng sững.

Tôi tiến lên vài bước, phát hiện bóng đen này là một người đàn ông cúi đầu.

Người này mặc một chiếc áo choàng dài màu đỏ, đội nón lá, dáng người cao lớn, hai tay dang rộng sang hai bên.

"Anh là người nhà họ Chu sao?"

"Chu Trì đâu, là chú rể mà sao lại không đến đón cô dâu!"

Người đàn ông đối diện im lặng, tiếp tục dang tay ra như đang tập thế đại bàng tung cánh.

Tôi muốn nhặt một viên đá dưới đất, nhưng nơi này lại được dọn dẹp sạch sẽ đến lạ, đừng nói là đá, đến một cọng cỏ dại cũng không có.

Tôi quay đầu nhìn quanh, rồi chỉ vào chiếc đồng hồ của Giang Châu.

"Đồng hồ của anh đẹp đấy, cho tôi xem thử."

Giang Châu có vẻ đắc ý.

"Đây là Rolex đấy!"

"Tôi phải dành dụm tiền lương cả năm mới mua được, phải mấy vạn tệ đấy!"

Giây tiếp theo, mấy vạn tệ của anh ta nhanh chóng bay về phía người rơm.

Chiếc đồng hồ nhanh, mạnh, chuẩn xác đập vào đầu người đàn ông, làm bay mũ anh ta, để lộ một cái đầu đầy cỏ.

Lại là người rơm!

Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra sớm hơn, cái tư thế kỳ lạ này, ngoài người rơm ra thì còn có thể là gì nữa?

Tiếng hét của Giang Châu nghẹn lại ở cổ họng, anh ta nuốt nước bọt một cách khó khăn, giọng run rẩy:

"Cái, cái người rơm đó, hình như đang cười với chúng ta..."

Tôi nghiêm túc sửa lời anh ta:

"Không phải cười với chúng ta, mà là cười với anh."

Trên đầu những người rơm này, đều đội những chiếc mặt nạ hề quỷ dị.

Miệng của người rơm gần chúng tôi nhất càng lúc càng mở rộng, nụ cười gần như chiếm hết nửa khuôn mặt.

Gần như ngay khi tôi vừa dứt lời, tất cả người rơm đồng loạt nhấc chân chạy về phía chúng tôi.

Tốc độ chạy đó, Lưu Tường thấy cũng phải tự ti.

Chúng cúi đầu, mặt ẩn dưới nón lá, áo choàng đỏ bay phần phật trong gió.

Nếu không phải tư thế dang tay ra có vẻ ngốc nghếch, thì trông chúng rất giống một nhóm sát thủ võ công siêu phàm.

***

Tôi lấy từ túi ra một cây gậy gấp, lắp ráp xong, rồi vào tư thế, lao thẳng về phía trước với tốc độ tương tự.

Gần như ngay khi vừa giao đấu với người rơm, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Chết tiệt, mấy con wỹ này thật sự biết võ công!

Tay của người rơm nhìn vậy mà cũng có thể uốn cong, ra đòn là một bộ Thông Bối Quyền.

*Thông Bối Quyền là một loại võ cổ truyền Trung Hoa chú trọng tấn công bằng tay dài và tốc độ, nổi tiếng với uy lực nhanh và bất ngờ.*

Cánh tay của nó được làm bằng gỗ, trên tay còn bọc sắt, chỉ đấu qua lại vài chiêu, tôi đã bị đánh cho hoa mắt chóng mặt, nhe răng nhếch mép.

"Đù, đau quá đau quá đau quá!"

Kiều Mặc Vũ cầm gậy theo sát phía sau tôi, nghe thấy tôi kêu đau, lập tức quay m.ô.n.g chạy về, một mạch không ngừng nghỉ, chạy vô cùng mượt mà.

Cái con nhỏ c.h.ế.t này!!!

"Khốn kiếp! Cậu còn là người không!"

"Có chút nghĩa khí nào không hả!"

Kiều Mặc Vũ vừa đi, tất cả người rơm mất mục tiêu đều lao về phía tôi, tôi lập tức bị chúng bao vây.

Song quyền khó địch tứ thủ, huống chi ở đây có đến hàng chục bàn tay, lại còn là một đám người rơm không sợ đau, không chảy máu, không rơi lệ, không biết than vãn.

Vào lúc mấu chốt, Tống Phi Phi vẫn đáng tin cậy nhất.

Cô ấy nhanh chóng kết ấn bằng hai tay, tung một nắm bùa giấy lớn lên trời.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.