Full Cập Nhật Hệ Liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 415: Cô Dâu Máu Nhà Họ Chu 8

Cập nhật lúc: 07/09/2025 18:09

"Huỳnh Hoặc thủ tâm, Bính Đinh trợ uy, thiêu cháy ma quỷ, hóa thành tro tàn!"

Từng quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, chính xác đập vào người rơm.

Gần đây trời đều nắng to, những cây rơm này được phơi khô nên rất dễ bắt lửa, gần như chỉ cần một chút là cháy.

"Đứng ngây ra đấy làm gì, chạy mau!"

Người rơm biết võ thuật đã đủ nguy hiểm, người rơm biết võ, bén lửa, bùng cháy khắp nơi sau khi bị đốt còn nguy hiểm hơn.

Chúng tôi lại tiếp tục chạy về phía trước một mạch không ngừng nghỉ.

"Chu Trì, Chu Trì, anh có ở nhà không!"

Giang Thanh Khê có chút não tình yêu, đến nước này rồi, vẫn còn ảo tưởng về Chu Trì.

Cô ấy vẫn ôm mơ mộng anh ta sẽ như hoàng tử bạch mã, cưỡi mây ngũ sắc từ trên trời giáng xuống, cứu cô ấy khỏi hiểm nguy.

"Chu Trì, mở cửa đi!"

"Có quái vật đang đuổi bọn em!"

Tôi vừa định bảo cô ấy đừng kêu la, thì cánh cửa lại mở ra.

Một bóng người chật vật từ trong cửa chạy ra.

Là Chu Trì!

Khuôn mặt anh tuấn của anh ta đầy vết thương, một lỗ hổng to bằng đồng xu trên má trái đang không ngừng chảy siro.

Chu Trì vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại phía sau, vẻ mặt kinh hãi, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Khi nhìn thấy mấy người chúng tôi, đặc biệt là Giang Thanh Khê, khuôn mặt anh ta lộ vẻ mừng rỡ tột độ.

"Thanh Khê! Cứu anh!"

"Mau cứu anh!"

Bước chân anh ta tuy loạng choạng, nhưng với chiều cao vượt trội và đôi chân dài, chỉ hai ba bước đã đến bên cạnh Giang Thanh Khê.

"Hộc, hộc!"

Gần như ngay sau đó, vài người nữa đã đuổi theo ra từ trong cửa.

Nhìn cách ăn mặc của họ, chắc là người giúp việc trong nhà họ Chu, trong đó có một người đàn ông mập mạp còn đội mũ đầu bếp.

Hành thi?

Thấy họ đuổi theo, Chu Trì hét lên một tiếng, đẩy Giang Thanh Khê bên cạnh ra.

"Muốn ăn thì ăn cô ta đi, đừng ăn tôi!"

"Thịt phụ nữ mềm hơn, thịt tôi vừa chua vừa hôi, không ngon đâu!"

Là một thiếu gia giàu có, Chu Trì tất nhiên có chế độ quản lý thực đơn và kiểm soát vóc dáng khá tốt, nói mấy câu chua chua hôi hôi nghe mang ngứa cả tai.

Đương nhiên, thể lực của anh ta cũng không chê vào đâu được.

Anh ta đẩy Giang Thanh Khê xong, liền muốn chạy ra ngoài.

Tống Phi Phi mắt nhanh tay lẹ, tung một cú đá vào n.g.ự.c anh ta.

Kiều Mặc Vũ giơ cao Lôi Kích Mộc Bài, hét lớn:

"Để tôi!"

Ha ha, cái tên chó c.h.ế.t này, quen thói bắt nạt kẻ yếu.

Ba người chúng tôi đối phó với vài con hành thi nhãi, đương nhiên không tốn chút sức lực nào.

Chu Trì ôm mặt đã ngừng chảy máu, ngoan ngoãn đi theo sau chúng tôi.

Cho đến khi xác định trong cả căn nhà chỉ còn mình anh ta là người sống, mới ngã ngồi xuống đất khóc nức nở;

"Huhu huhu, bố, mẹ, anh!"

"Mọi người c.h.ế.t thảm quá!"

Mặc kệ tôi hỏi anh ta thế nào, anh ta cũng chỉ cúi đầu khóc lóc, không thèm trả lời.

Căn nhà này tuy là một cái tháp, nhưng lại được trang trí như một biệt thự.

Trong vẻ lộng lẫy lại pha chút thanh nhã, trong đại sảnh đều là những đồ nội thất kiểu Trung Quốc nhìn thôi đã thấy rất giá trị.

Chỉ là căn nhà vốn xa hoa, giờ đây lại trở thành địa ngục trần gian.

Nhìn một cái, khắp nơi đều là siro tươi vương vãi khắp ghế sofa, bàn trà, tường, sàn nhà...

Từng thê thỉ bị gặm nhấm đến biến dạng nằm trên mặt đất.

Có vài thê thỉ còn hơi giật giật, trông như sắp biến thành cương thi bất cứ lúc nào.

Giang Châu và Giang Thanh Khê mới chỉ nhìn một cái, đã chui vào góc tường bắt đầu nôn mửa.

Tôi thật sự không đủ kiên nhẫn nhìn Chu Trì khóc nữa.

"Nói hay không, không nói chúng tôi đi đây."

Kiều Mặc Vũ nắm tay giơ lên trước mặt anh ta.

"Trước khi đi sẽ trói anh vào cột, tin không?"

Chu Trì lau vội nước mắt, nức nở đứng dậy: "Đừng đi, tôi nói."

Giang Châu và Giang Thanh Khê cũng không nôn nữa, lau sạch miệng, mặt tái mét lại gần.

Giang Thanh Khê theo thói quen muốn lại gần Chu Trì, vừa đi được một bước, lại cắn môi đổi hướng, dựa vào Tống Phi Phi.

Dù có não tình yêu đến mấy, cũng không chịu được việc bị người ta dùng làm bia đỡ đạn ném vào đống hành thi.

***

Ngọn tháp này của nhà họ Chu mới được xây dựng trong vài năm gần đây.

Mục đích xây tháp là để trấn áp ngôi mộ lớn phía sau tháp.

Tổ tiên của nhà họ Chu là những kẻ trộm mộ.

Chu Trì nói, ngôi mộ này là của một vị vương gia thời Nam Bắc triều, nước Lương, tên là Tiêu Hoành.

Tiêu Hoành khi còn sống đã hoang dâm vô độ, sau khi c.h.ế.t hồn phách hóa thành quỷ tu, dưới lòng đất vẫn sống cuộc sống vợ bé đầy đàn.

Chỉ là năm tháng dài đằng đẵng, hắn đã sớm chán ghét những con hồ thê quỷ thiếp trong địa cung.

Tổ tiên nhà họ Chu đào trúng ngôi mộ này, đã lập khế ước với Tiêu Hoành.

Tiêu Hoành tha c.h.ế.t cho họ, đảm bảo họ đời đời phú quý.

Đổi lại, nhà họ Chu phải cống nạp tất cả các cô dâu của con cháu nhà họ Chu cho Tiêu Hoành.

Kiều Mặc Vũ bẻ ngón tay tính toán:

"Nước Lương cách đây hơn 1500 năm, nhà họ Chu các người cứ cho là 10 năm cống nạp một cô dâu, thì cũng có 150 cô dâu rồi!"

"Trời ơi!"

"Đồ súc sinh!"

Chu Trì cúi đầu, không phủ nhận hai chữ "súc sinh" đó.

"Đúng vậy, nhiều cô dâu như vậy, nhưng Tiêu Hoành vẫn không hài lòng."

"Phụ nữ dương gian gả cho quỷ làm thiếp, cần phải tổ chức minh hôn, nhưng người thường dương khí nặng, cần phụ nữ có điều kiện phù hợp mới có thể kết minh hôn."

"Bây giờ là xã hội pháp trị rồi, chuyện liên quan đến mạng người không còn đơn giản như trước đây nữa."

"Những cô gái đáp ứng điều kiện vốn đã hiếm rồi..."

Nói xong, anh ta ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Khê: "...Tiêu Hoành lại còn ghét bỏ những cô gái chúng tôi đưa đến, nói họ không đủ xinh đẹp."

Trước khi tổ chức minh hôn, nhà họ Chu theo thông lệ sẽ đốt ảnh của các cô gái cho Tiêu Hoành.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.