Gả Cho Bệnh Kiều Phản Diện - Chương 305: Gả Cho Bệnh Kiều Phản Diện

Cập nhật lúc: 03/09/2025 13:33

"Thứ gì?" Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Triệu Hi Hằng chạm chạm vào bên tai của hắn, "Mở mắt đi!"

Nàng cầm một cái gương đồng cho hắn soi.

Bên tai Vệ Lễ, một cành thù du đỏ thẫm tươi rói thật xinh đẹp, hoàn toàn mới.

"Đẹp mắt không?" Triệu Hi Hằng ngóng trông nhìn hắn, đây là nàng bảo người ta cố ý mua nha, "Cao hứng lên một chút." Đừng có ghen với nữ nhi nữa.

Vệ Lễ nhìn nhìn vào trong gương, mím môi, mặt có chút đỏ, "Gương của nàng không rõ ràng , ngày mai ta cho người đến lau gương."

Ngày thành bị công phá, vốn dĩ Cao Lệ Vương muốn dẫn Triệu Minh Tâm trốn ra ngoài qua mật đạo .

Nói gì thì nói, ngay cả đến mấy hộ quyền quý cũng còn có hầm ngầm để phòng cường đạo.

Triệu Minh Tâm lượng lự trái phải; nếu để Cao Lệ vương dẫn nàng ta chạy, không bằng chính nàng ta cuốn gói chạy trốn, lão già này tai to mặt lớn, chân ngắn eo thô, chạy quá chậm.

Nàng ta suy tư, nếu như bây giờ trở về Tấn Dương, huynh trưởng của nàng ta là hoàng đế, nàng ta vẫn là công chúa, thật đúng không lỗ lã chút nào, cũng còn tố hơn so với làm Vương hậu mất nước nhiều.

Nàng ta không đi đường bộ, mà là đi đường thủy, trước liền lênh đênh vượt biển đến Đông Doanh, dự đinh sau đó lại vượt Đông Hải, thẳng tiến đến quận Hội Kê.

Nhưng ngôn ngữ Đông Doanh nàng ta không thông, chỉ mỗi việc thuê người phiên dịch cũng dùng không ít tiền, cuối cùng vào giữa tháng mười, nàng ta liền ngồi trên thuyền buôn đi về quận Hội Kê.

Ngày 20 tháng 10, cả vùng Đông Nam Bộ của Bình Châu bắt đầu đổ mưa dầm, mưa không lớn, nhưng cả ngày đều không ngừng, thậm chí có càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng.

Xiêm y đồ đạc giặt xong cũng đừng hòng phơi, chỉ có thể hong trên bếp lò cho khô.

Ngày 23 giờ tý, sấm sét từng trận đùng đùng, tia chớp màu tím xé bầu trời thẳng tắp đánh xuống.

"Ầm rầm ong! ! !" Cả mặt đất đều run lên.

Chi Chi a ô một tiếng, liền muốn khóc lên, Vệ Lễ xoay người lên, che lại lỗ tai cho con bé, con bé lại ô ô a a đạp đạp cẳng chân ngắn ngủn.

Sau khi hai người có thể trông hài tử ngày một thành thục hơn, Chi Chi liền không cần các ma ma theo chăm nữa, buổi tối ngủ cũng là ngủ trên cái giường đung đưa bên cạnh phụ mẫu.

Triệu Hi Hằng bị tiếng sấm đánh thức, mơ màng ngồi dậy.

"Không cần nàng lo đâu, đi ngủ đi." Vệ Lễ liếc nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói.

Triệu Hi Hằng dụi dụi mắt, lê hài xuống giường, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thị nữ gác đêm từ bên ngoài tiến vào, "Chủ công, Trần phó tướng đến ."

"Để ta cho, đã trễ thế này mà Trần Nhược Giang tìm chàng, nhất định là có chuyện." Tiếng sấm đã ngừng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.

Vệ Lễ khoác thêm áo choàng cho nàng, cái thời tiết quỷ gì thế này, mỗi một ngày lại càng lạnh hơn, cũng không biết cứ tiếp tục như vậy, tháng 11 còn có thể lên núi săn thú hay không.

Trần Nhược Giang băng qua hành lang tiến vào, bên ngoài đổ mưa to, đấu lạp và áo tơi trên người hắn cũng không ngừng nhỏ nước, tí ta tí tách chảy xuống một đường. Mưa quá lớn , bung dù căn bản không làm được gì.

Hắn cởi áo tơi khoác trên người xuống, ném xuống đất.

"Chủ công, năm nay bão lại đến ."

Cơ hồ hàng năm đều có bão, trên biển nhấc lên sóng to ngập trời, phần lớn là từ phía Đông Nam mà đến, nhưng chịu hoạ càng nhiều cũng là Đông Doanh.

Vệ Lễ nhíu mày nghĩ nghĩ, hắn hình như hiếm thấy cơn bão nào có thể tạo nên ảnh hưởng lớn đối với Bình Châu đến như vậy, phần lớn chỉ thổi tới Đông Doanh, Bình Châu bị thêm chút mưa mà thôi, "Năm nay bão vượt qua Đông Hải ?"

"Thuộc hạ là đến nói việc này ." Trần Nhược Giang từ trong lòng lấy ra một mật thư còn khô ráo.

Vệ Lễ mở ra, kề sát cây nến nhanh chóng xem một lần.

Năm nay bão thổi đến Đông Hải nhưng thanh thế vẫn không giảm, trước mắt sẽ một đường đến Hoàng Hải, mấy quận trên đường đi của nó như Hội Kê, Vô Tĩnh, Quảng Lăng, Lâm Hải, và phần Nam bộ của Đông Doanh đều gặp tai, sau đó đi về phía Bắc, sẽ là Thanh Châu cùng Nam Cao Lệ .

Lại đi dịch lên phía Bắc một chút, liền vào Bột Hải, gặp tai hoạ là Đan Đông, Xương Lê, Bắc Bình của Bình Châu.

Thật là... hiếm có khi nào lại nguy cấp như thế.

"Nếu như tối mai mưa còn lớn như vậy, ngươi dẫn người sơ tán cư dân ở chân núi lên trên núi đi. Đêm nay liền truyền tin cho quận thủ của ba quận Đan Đông, Xương Lê, Bắc Bình, dân cư Đan Đông thì sơ tán đi Tập An, Xương Lê, Bắc Bình thì sơ tán về hướng U Châu." Triệu Hi Hằng ép hắn đọc sách không phải là không hữu dụng, tuy không thể tiến bộ đến độ nhanh như gió, nhưng mấy chuyện xử lý chính sự cũng không còn ngưng trệ như trước.

Trần Nhược Giang mang lệnh bài của Vệ Lễ dẫn người vội vàng đi, dưới chân như có gió, một hồi chỉ còn lại một bóng lưng m.ô.n.g lung, Vệ Lễ hướng theo phía hắn xa xa kêu lên, "Ngươi dẫn theo Dương Trạch Lạp."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.