Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 50: Tiêu Kế Lương Bi Thảm, Suy Sụp

Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:57

Ba anh em Triệu Long, Triệu Hổ, Triệu Phượng, co rúm trên giường không dám hó hé, không dám động đậy, tất cả đều vùi đầu vào trong chăn, không dám thở mạnh.

Chúng cảm thấy có chuyện lớn xảy ra rồi.

Còn lớn hơn cả chuyện ba bị đ.á.n.h nhập viện.

“Hu hu hu, hắt xì, hắt xì ~”

“Hắt xì ~”

Tiêu Kế Lương khoác mái tóc ướt sũng, quấn chăn, giọng khản đặc không ngừng đập cửa phòng Tô An.

“Rầm rầm rầm ~”

“Tô An, con tiện nhân trời đánh! Mày dậy ngay cho tao! Đồ bất hiếu không biết xấu hổ! Mày làm ra cái chuyện ghê tởm như vậy, mày có phải bị điên không hả?”

“Mày cút ra đây cho tao! Bà già này muốn đồng quy vu tận với mày!!!”

“Mày cút ra đây cho tao! A, a hắt xì ~”

“Hu hu hu, mày có phải là người không hả? Súc sinh cũng không làm như mày! Mày không sợ trời đ.á.n.h thánh đ.â.m à? Đồ đĩ rách vạn người cưỡi ngàn người đè! Nhà họ Triệu chúng tao đúng là đổ tám đời mốc...”

Tô An nghe tiếng c.h.ử.i bới đứt quãng vọng vào từ bên ngoài, nội tâm không hề d.a.o động. Những lời này, đời trước cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, tai sắp đóng kén đến nơi.

Cô bình tĩnh thò người ra, lấy từ trong túi ra một cuộn giấy vệ sinh, xé một đoạn, vò thành viên nhỏ, nhét vào tai mình.

Rúc vào chăn ngủ khò khò. 😴

Sau này còn phải liên tục chiến đấu, cô phải nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ thể lực. Nếu không làm cho cả nhà họ Triệu này phát điên lên, thì thật có lỗi với mười mấy năm bị ngược đãi và hai mạng người đã mất của cô ở đời trước.

Hàng xóm xung quanh nhà họ Triệu, lờ mờ nghe thấy tiếng Tiêu Kế Lương khóc lóc cả đêm. Sáng sớm trời còn tờ mờ sáng, Tiêu Kế Lương đã quấn chăn, vịn tường run rẩy đi ra ngoài.

Bà ta sốt rồi.

“Khụ khụ khụ khụ ~”

Sáng sớm người đi làm, đi học, đi chợ, tập thể dục, dưới lầu rất náo nhiệt.

Thấy Tiêu Kế Lương đi xuống, không ít người mắt lóe lên tia hóng chuyện liền xúm lại.

“Ủa, chị Tiêu, sao thế này?”

Vương Mãn Anh xách giỏ rau, thấy Tiêu Kế Lương sắp ngã dúi dụi xuống lầu, vội vàng tiến lên đỡ lấy bà ta.

Vừa chạm vào, cảm giác nóng rẫy. Nhìn đôi mắt sưng đỏ và đôi môi khô khốc của Tiêu Kế Lương, lòng Vương Mãn Anh thắt lại.

Bà ta vội đưa tay sờ trán Tiêu Kế Lương: “Trời ơi, nóng ran thế này! Sao lại sốt cao thế?”

“Gì cơ, sốt à?”

Đám hàng xóm xúm lại, người này cũng đưa tay sờ thử, người kia cũng đưa tay thăm dò: “Ai, đúng là sốt thật này.”

“Hôm qua không phải vẫn khỏe mạnh sao? Sao qua một đêm lại bệnh nặng thế này?”

“Mau đến bệnh viện truyền nước đi.” 🏥

“Ai da, cái nhà này cũng thật là. Thằng Đại Hưng còn đang ở viện, bọn trẻ con còn nhỏ, giờ bà Tiêu này cũng đổ bệnh.”

Tiêu Kế Lương vất vả lắm mới dựa vào bộ dạng đáng thương này, chiếm được lòng thương hại của mọi người, bà ta liền níu chặt lấy tay Vương Mãn Anh cầu cứu.

“Mãn Anh ơi, phiền em một chút được không, gọi điện thoại cho con Tiểu Ngọc nhà chị, kể tình hình nhà chị cho nó biết, bảo nó về một chuyến.”

“Khụ khụ khụ khụ ~”

“Số điện thoại chị viết cho em.”

Đối mặt với sự quan tâm của hàng xóm láng giềng, nghĩ đến những gì mình đã trải qua tối qua, Tiêu Kế Lương không khỏi đau lòng.

Cơn sốt cao cũng không ngăn được nỗi lòng muốn than khổ của bà ta.

Bà ta đau khổ quá, ấm ức quá, bà ta bị sỉ nhục.......

“Hu hu hu, các người không biết đâu, bà già này từng này tuổi rồi, mà bị con tiện nhân không biết xấu hổ Tô An kia, cưỡi.... hu hu hu.... cưỡi lên..... hu hu hu... nấc... ọe....”

Lý Bảo Hoa vừa vuốt lưng cho Tiêu Kế Lương vừa an ủi: “Ai da, đừng khóc, đừng khóc nữa. Chúng tôi đều biết cả rồi, chị suốt ngày treo câu đó ngoài miệng mà, bị con dâu mới cưỡi lên đầu ị phân đái bậy, đúng không.”

“Tôi nói chị này, tính tình cũng lớn thật đấy. Có chút chuyện cỏn con mà cũng tự làm mình tức đến mức này. Người ta chỉ hơi không thuận theo ý chị là chị bảo người ta ị phân lên đầu chị.”

Bà thím Lưu ở bên cạnh nói giọng âm dương quái khí: “Đúng thế đấy. Theo tôi thấy á, làm người lòng dạ nên rộng rãi một chút, đừng học mấy kẻ hẹp hòi. Nếu mà cứ tự làm mình tức đến phát bệnh ra, thì thiệt thân.”

“Đến lúc đó lại đổ tại con bé Tiểu Tô, động một tí là bảo người ta cưỡi lên đầu mình ị phân đái bậy.”

Tiêu Kế Lương nức nở nói: “Không phải, không phải! Lần này là thật! Khụ khụ khụ khụ khụ, nó thật sự cưỡi lên.... hu hu..... đầu tôi ị phân.....”

Bà thím Lưu nhếch miệng cười, ngắt lời Tiêu Kế Lương: “Ồ ~ ý chị là, trước đây đều là oan uổng người ta à?”

“Còn lần này mới là sự thật?”

“Hừ, dù sao thì lời của một số người nói ra ấy à, tôi chẳng tin một câu nào.”

“Chị mà không chọc tức người ta, người ta rảnh rỗi lắm hay sao mà lần nào cũng gây sự với chị? Theo tôi thấy á, làm người vẫn nên lương thiện. Tưởng ai cũng là con Lệ Lệ hiền lành, mặc chị đ.á.n.h c.h.ử.i à?”

Tiêu Kế Lương vốn đã không khỏe, bị bà thím Lưu nói móc cho ho sặc sụa.

“Không phải, không phải! Tôi nói thật mà! Con Tô An không có giáo d.ụ.c đó thật sự, cưỡi lên đầu tôi.....”

Lần này đừng nói bà thím Lưu và Lý Bảo Hoa, ngay cả Vương Mãn Anh, người có quan hệ tốt với bà ta cũng nhìn không nổi nữa.

“Được rồi được rồi chị Tiêu, đừng nói nữa. Mau đến bệnh viện đi. Chị cũng thật là, đã đến lúc nào rồi, mà còn phải tranh hơn thua với người ta. Chúng tôi biết cả rồi, biết cả rồi, Tô An không hiếu thuận, ngày nào cũng cưỡi lên cổ chị ị phân đái bậy, được chưa? Đi thôi đi thôi, mau đến bệnh viện.”

“Khụ khụ khụ khụ, tôi nói thật mà, tôi nói thật đấy! Sao các người không ai tin tôi vậy?”

“Khụ khụ khụ khụ ~”

“Rồi rồi rồi, chúng tôi tin chị, chúng tôi tin chị. Ai da, tôi thấy bà thím Lưu nói không sai, chị đúng là tính tình nhỏ nhen, có chút chuyện cỏn con mà ~”

Tiêu Kế Lương vừa xua tay, níu lấy Vương Mãn Anh muốn giải thích, vừa bị Lý Bảo Hoa và Vương Mãn Anh kẹp nách dìu đi.

“Không phải, khụ khụ khụ khụ ~”

Thấy giải thích không thông, mình còn bị mang tiếng hẹp hòi, Tiêu Kế Lương vốn đang sốt, giờ lại thêm tức giận, trực tiếp mắt tối sầm lại, ngất xỉu.

“Này này này, chị Tiêu, chị Tiêu?”

“Ai da, đúng là thật mà, có chút chuyện cỏn con, mà tự làm mình tức đến mức này.”

Tô An ngủ một giấc đến tận trưa, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, chói mắt, cô mới mơ màng tỉnh dậy.

Rời giường, rửa mặt đ.á.n.h răng, sau đó vào bếp lục đồ ăn.

Tủ bếp lại bị khóa lên rồi. Khóe miệng Tô An nhếch lên, đúng là không biết điều. 🔒

Một cước đạp tới, cánh cửa tủ mới đóng được vài ngày, lại hỏng.

Lục lọi bên trong, cũng chẳng có gì ngon, đến quả trứng gà cũng không có.

Cô đổ non nửa hũ dầu, dùng bột mì trộn với cà rốt thái sợi, tự làm cho mình cái bánh bột ngô rau củ. Lại từ trong hũ móc ra một quả trứng vịt muối, ăn tạm cho qua bữa trưa.

Đi đến phòng Tiêu Kế Lương xem thử, không có ai.

Phòng khách, cũng không có người.

Tất cả đều không ở nhà, ngay cả Triệu Phượng cũng không có nhà. Cửa chính thì đang mở hé, chắc là đi ra ngoài rồi.

Tô An giặt sạch quần áo thay ra hôm qua, phơi lên cửa sổ phòng mình.

Lại ra ngoài mua về sáu cái ổ khóa và không ít móc cài cửa, giơ búa lên bắt đầu đóng vào cửa.

Cô rảnh rỗi không có việc gì, cho chính mình trên cửa khóa cái bảy đem khóa không quá phận đi? 🤔

Giống như con rết vậy, cô khóa từ đỉnh cửa xuống đến tận chân cửa. Nếu mẹ con họ có công phu cạy khóa, liền chậm rãi cạy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.