Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 51: Về Nhà Mẹ Đẻ Quậy Một Phen
Cập nhật lúc: 05/11/2025 07:57
Loảng xoảng loảng xoảng, gõ cả buổi trưa, cuối cùng cũng đóng xong sáu cái khóa.
Kỹ năng sống của Tô An có thể nói là tràn đầy. 💪
Đời trước, giặt quần áo nấu cơm hầu hạ hài tử, hầu hạ tê liệt lão nhân, thông bồn cầu đổi bóng đèn khiêng gạo khí than, gì đều là chính mình.
Mười mấy năm làm dâu nhà họ Triệu, nàng chính là đem chính mình cấp bồi dưỡng thành gì đều có thể làm vô địch Thiết kim cương.
Bởi vì dùng búa đóng đinh, gõ đến trên sàn nhà đều là cửa gỗ rơi xuống vụn gỗ cùng trên tường rơi xuống tường hôi.
Phía trước có một cái khóa, hiện tại thêm sáu cái nữa, cánh cửa này bây giờ tổng cộng có 7 cái khóa. Móc từng ổ khóa lên cửa xong, Tô An đeo túi xách lên rồi ra ngoài.
Sách giáo khoa cấp ba của cô đã không còn, hôm nay cô định về nhà họ Tô xem thử. Cô nhớ ra, Tô Kiến Quân có một cái rương sách cũ, không biết trong đó có sách giáo khoa cấp ba không.
Nếu không kiếm được, cô lại phải tiếp tục đến trạm thu mua phế liệu lục lọi trong đống rác.
Quan trọng nhất là, cô muốn xem hai anh em Tô Kiến Quân và Tô Kiến Quốc đã đấu đá đến mức độ nào rồi, Lâm Chiêu Đệ đã tức c.h.ế.t chưa? 😠
Hơn nữa hôm nay là cuối tháng, Tô Kiều cùng Tô Thiên (có thể là nhầm tên, chương trước ghi Tô Ngàn) hai chị em, hàng tháng vào thời điểm này đều sẽ về nhà lấy tiền sinh hoạt phí tháng sau.
Lúc này sao có thể để mặc cho gia đình họ hòa thuận vui vẻ được?
Nhất định phải có cái que chọc cứt là cô đây vào khuấy đảo một phen, nếu không, chẳng phải cả nhà họ sẽ mẫu từ tử hiếu, vợ chồng ân ái, hạnh phúc sao?
Bọn họ có xứng không? 😏
Tô An đeo chéo chiếc túi xách nhỏ màu xanh quân đội, buộc tóc đuôi ngựa cao, đạp chiếc xe đạp của Triệu Đại Hưng, tinh thần sảng khoái băng qua nửa thành phố, lao thẳng về nhà họ Tô.
“Ủa, Tô An về đấy à?”
“Bà Tần, đi dạo ạ?”, Tô An giảm tốc độ nhảy xuống xe, dắt xe đi sóng vai cùng bà cụ.
Bà Tần ghé sát lại gần Tô An, hạ giọng nói: “Sao cháu lại về lúc này? Nhà cháu đang loạn lên đấy, cháu về làm gì? Ba mẹ cháu mấy hôm nay tâm trạng không tốt đâu, hay là cháu cứ để mấy hôm nữa hẵng về, cẩn thận lại bị đ.á.n.h đấy.”
Bà Tần là một bà cụ sống ở tầng trên nhà họ Tô, mấy năm trước bị ngã cầu thang, là Vương Tiểu Thúy (vợ trước của Tô Kiến Quân) đưa bà đi bệnh viện. Bà và Vương Tiểu Thúy quan hệ rất tốt, vẫn luôn chướng mắt Kỷ Thanh Thanh, cũng bất bình thay cho Tô An.
Nhưng bà cụ cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể thỉnh thoảng lén dúi cho Tô An nắm lạc hay viên kẹo.
Tô An mỉm cười với bà Tần: “Chính vì nhà đang loạn nên cháu càng phải về xem chứ ạ, nếu không lại thành đứa bất hiếu?”
“Với lại, cháu không sợ họ đ.á.n.h cháu đâu. Cháu bây giờ đã lấy chồng, là người nhà khác rồi, họ sẽ không dám tùy tiện đ.á.n.h cháu nữa.”
“À đúng rồi, bà Tần, ba mẹ cháu đều ở nhà ạ?”
“Ở nhà đấy. Mới từ bệnh viện về được 2 hôm. Đồn công an cũng đến rồi, ầm ĩ đến cả bảo vệ của xưởng đồ hộp cũng phải tới. Hai anh em nhà nó đấy, anh em ruột thịt mà đ.á.n.h nhau vỡ đầu chảy máu. Ai da, cảnh tượng lúc đó trông sợ lắm, bà nội cháu sợ đến ngất đi luôn.”
Mắt Tô An sáng lên. Cô nhớ lúc đó cô đưa cho Tô Kiến Quân một con dao, đưa cho Lưu Tuệ Lan một con dao, rồi lấy cớ sợ hãi mà chạy mất. Lẽ nào sau đó họ thật sự c.h.é.m nhau? 😮
“Bà Tần? Thấy m.á.u ạ? Không thể nào? Lúc cháu vội đi tìm Tô Lỗi với Tô Bách, họ vẫn ổn mà!”
Bà Tần thấy Tô An hỏi dồn, lập tức hứng chí, vẻ mặt hưng phấn.
“Chứ còn sao nữa! Ba cháu ấy, bị chú hai cháu đè lại, bị thím hai cháu c.h.é.m một d.a.o vào cánh tay. Còn mẹ kế của cháu, bị Lưu Tuệ Lan dùng sống d.a.o đập vào đầu, m.á.u chảy ròng ròng. Bà ta liền cầm ấm nước nóng hắt vào Lưu Tuệ Lan, làm Lưu Tuệ Lan bị bỏng, mu bàn tay nổi đầy phồng rộp. Cả chú hai cháu nữa, trán cũng chảy máu. Nếu không phải công an đến kịp, nói không chừng thật sự xảy ra án mạng đấy.”
Tô An nghe mà m.á.u nóng sôi trào, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra lo lắng: “Trời ơi, sợ c.h.ế.t đi được! Cháu phải về xem ngay mới được. Cháu ở tận phía Bắc thành phố, cũng không ai báo tin, không biết lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Cháu chào bà Tần ạ.”
Tô An nói xong, đạp xe vút đi.
Bà Tần nhìn theo bóng dáng vội vã của Tô An, không khỏi cảm thán: “Đúng là đứa con gái tốt, hiếu thuận biết bao. Vợ chồng thằng Tô Kiến Quân này đúng là không biết điều!”
“Ba ruột ~, mẹ kế ~ con về rồi đây ~”
Tô An vừa vào cửa, ánh mắt đã bị Kỷ Thanh Thanh ngồi trên sô pha thu hút.
Sắc mặt vàng như nghệ, quầng thâm mắt, thậm chí bọng mắt cũng đã lộ ra.
Ngay cả mái tóc đen nhánh bà ta yêu quý nhất ngày thường cũng mất đi vẻ óng ả.
Kỷ Thanh Thanh trước kia, nhìn qua là biết loại phụ nữ khí huyết dồi dào, kinh nguyệt đều đặn hàng tháng, lại còn lượng rất nhiều.
Bà ta còn thích mặc ở nhà mấy bộ đồ bó sát, mỏng manh, có thể tôn lên vóc dáng quyến rũ, mê hoặc đến mức khiến Tô Kiến Quân, cái lão già mắt lồi kia, thần hồn điên đảo.
Bây giờ..... 😂
Tô An cố nén lắm mới không bật cười thành tiếng.
“Trời ơi, mẹ kế, mẹ gặp phải chuyện gì mà thê t.h.ả.m vậy? Sao lại... sao lại......”
Kỷ Thanh Thanh lạnh lùng liếc Tô An một cái. Bà ta không quên, con d.a.o phay trong tay Lưu Tuệ Lan ngày đó chính là do Tô An đưa.
Nếu không phải bây giờ bà ta đi lại khó khăn, bà ta nhất định đã tại chỗ tát cho con sói mắt trắng này hai cái thật mạnh.
Kỷ Thanh Thanh nói giọng âm dương quái khí: “Hừ ~, tao thành ra thế này không phải vừa ý mày sao? Sao, thấy tao còn sống, có chút thất vọng à?”
“Người ta nuôi con ch.ó còn biết giữ nhà, tao đây nuôi cái thứ này năm sáu năm, lại nuôi ra một kẻ thù không đội trời chung ~”
“Tao đúng là không phải mẹ ruột của mày, nhưng dù tao ngày thường có chỗ nào chưa phải, thì ít nhất tao cũng nuôi mày bình an lớn lên, đúng không?”
Kỷ Thanh Thanh oán độc nhìn chằm chằm Tô An: “Hừ, sớm đã nghe nói mẹ kế khó làm, bây giờ tao mới thấm thía!”
“Tao cứ tưởng mày trong lòng có oán hận tao thế nào, thì chúng ta ít nhất cũng là người một nhà. Ai đời lại đưa d.a.o cho kẻ địch, để đối phó với mẹ mình chứ? Con gái như mày, tao đừng nói là thấy, nghe cũng chưa từng nghe qua.”
Tô Kiều từ trong phòng đi ra.
Nghe Kỷ Thanh Thanh nói, hai mắt cô ta rưng rưng, bộ dạng như thể bị bắt nạt thê t.h.ả.m lắm.
“Tô An, dù thế nào đi nữa, mẹ tôi cũng là trưởng bối của cậu, sao cậu có thể làm vậy?”
“Ba vẫn luôn dạy chúng ta, gia hòa vạn sự hưng. Tôi vẫn luôn coi ba như ba ruột của mình mà hiếu thuận. Tại sao cậu lại không thể coi mẹ tôi như mẹ ruột? Kể cả cậu có bất mãn gì với bà ấy, thì Tô Lỗi cũng là em trai ruột cùng dòng m.á.u với cậu mà! Lúc cậu hại mẹ tôi, cậu không nghĩ đến Tô Lỗi sao? Còn ba nữa, ông ấy vất vả như vậy vì cái nhà này, cậu làm vậy khiến ông ấy đau lòng biết bao?”
Tô Kiến Quân nghe vợ nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô An.
Bây giờ lại nghe Tô Kiều nói, hàn ý trong mắt càng như muốn đóng băng người đối diện.
Mắt Tô An lóe lên vẻ hưng phấn. Hiện tại Tô Kiến Quân và Kỷ Thanh Thanh trên người đều mang thương tích.
Tô Kiều lại dám đúng lúc này châm ngòi ly gián, còn tưởng cô vẫn là đứa em gái đáng thương mặc nó tùy ý khinh nhục sao?
Cái này là tự mày đưa tới cửa đấy nhé. 😉
