Giữ Lấy Phút Cuối Của Mùa Hạ - Chương 24.3: Ngủ Dưới Sàn
Cập nhật lúc: 09/09/2025 08:39
Buổi tối, cả hai người đều đã tắm xong, Kỳ Dực trải đệm ngủ dưới sàn trong phòng.
Phương Chỉ Hạ nằm trên giường xem điện thoại một lúc, rồi bảo cậu tắt đèn.
Vì hôm nay cùng nhau “xử lý” một tên trộm – một trải nghiệm hiếm có trong đời – cộng thêm tâm trạng sợ sệt còn sót lại, nên bầu không khí khi chỉ có hai người khá đỗi ấm áp.
Hơn nữa, hình như đã rất rất lâu rồi hai người họ chưa từng ngủ cùng phòng vào ban đêm.
Rõ ràng vừa chơi game xong còn thấy buồn ngủ, vậy mà giờ đèn vừa tắt, Phương Chỉ Hạ nằm trên chiếc giường mềm mại của Kỳ Dực lại thấy tỉnh táo hẳn.
Trong bóng tối, dường như chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người đan xen vào nhau.
Giường cậu thật mềm, dù khi trải đệm Kỳ Dực đã thay drap và vỏ chăn gối, nhưng hình như vẫn còn phảng phất mùi hương trên người cậu.
Chăn ấm áp, khiến cô không khỏi nhớ đến cái ôm đột ngột lúc chiều, cũng ấm áp y như vậy.
Mười phút sau khi tắt đèn.
Phương Chỉ Hạ nằm trên giường khẽ khàng cất tiếng:
“Cậu ngủ chưa?”
Giọng Kỳ Dực trầm thấp vang lên:
“Chưa.”
Trong đêm yên tĩnh thế này, giọng cậu nghe còn hay hơn thường ngày, trầm nhưng rõ ràng.
Phương Chỉ Hạ xoay người, quay mặt về phía cậu.
Theo cô thấy, thật ra Kỳ Dực cũng không cần phải ngủ dưới sàn, hồi nhỏ ngủ chung giường không biết bao nhiêu lần rồi.
Giờ chỉ vì lớn rồi, lại chỉ có hai người, hình như không cần thiết phải quá câu nệ.
Nhưng rồi cô lại nhớ lần trước bố mẹ Kỳ Dực cãi nhau, cô bị đuổi sang đây ngủ nhờ, Kỳ Dực cũng ôm gối sang phòng khác ngủ.
Cậu đúng là người khá cẩn thận.
Nghe tiếng nước nóng từ bình nước ngoài ban công vang lên, Phương Chỉ Hạ cảnh giác ngồi dậy liếc ra ngoài:
“Nhà cậu có lắp khung chống trộm chưa nhỉ? Tớ nhớ là có mà?”
Kỳ Dực đáp:
“Có, từng khung cửa đều có.”
Phương Chỉ Hạ yên tâm nằm xuống, yên lặng vài giây, rồi đầu óc lại nhảy sang chuyện khác.
“Hôm nay cậu gặp chú đó rồi à?” – Bạn trai của Tống Uyển Thanh.
Kỳ Dực bình tĩnh nói:
“Gặp rồi.”
Phương Chỉ Hạ:
“Thấy ông ấy sao?”
“Chỉ ăn một bữa cơm, nhìn không ra.” Kỳ Dực nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Nhưng chắc là người khá điềm đạm.”
Phương Chỉ Hạ im lặng một chút, nhỏ giọng hỏi:
“Dì Tống sẽ lấy ông ấy à?”
Kỳ Dực khẽ khàng:
“Không biết.”
Phương Chỉ Hạ khẽ thở dài.
Cô lồm cồm bò tới mép giường, rướn cổ ra ngoài nhìn cậu.
Kỳ Dực đang nhắm mắt, mở mắt ra thì bị cô dọa cho giật mình.
“…Phương Chỉ Hạ, cậu như cú mèo ấy.”
Phương Chỉ Hạ:
“Tớ ở trên này không thấy được cậu, nói chuyện không tiện.”
“Cái đệm cậu trải có cứng không?” – cô hỏi.
Kỳ Dực vừa trả lời “cũng tạm thôi”, thì nghe thấy tiếng sột soạt.
Phương Chỉ Hạ ném một chiếc gối xuống, rồi nằm luôn xuống cạnh cậu, nhìn trần nhà cảm thán:
“Nằm dưới sàn cảm giác lạ thật.”
Kỳ Dực hít sâu một hơi.
Gần quá rồi.
Phương Chỉ Hạ có vẻ đang nằm nghiêng, hơi thở ấm áp phả lên tóc cậu, cậu còn cảm nhận được cả nhịp thở của cô.
Kỳ Dực duỗi tay, muốn nhích người ra xa một chút, ai ngờ sàn chật, vô tình chạm vào eo cô.
Phương Chỉ Hạ hét lên:
“Không được cù tớ!”
“…”
Giọng Kỳ Dực hơi khàn, bực bội nói:
“Ai cù cậu?”
Cậu vừa nói vừa rút tay lại, nhưng lại chạm phải nữa.
Eo cô mềm mềm, như một công tắc nào đó – chạm nhẹ là cười.
Cũng thú vị đấy, nhưng Kỳ Dực lúc này chẳng còn tâm trạng mà nghĩ gì.
Phương Chỉ Hạ:
“A! Lại cù nữa!”
Cô bắt đầu phản công, với tay về phía cậu.
Ban đầu Kỳ Dực né liên tục, sau không còn đường lui, bèn áp sát lại, với tay chạm tới đầu cô.
“Cẩn thận đầu đụng vào cạnh giường đấy!”
“Còn xa mà~”
Phương Chỉ Hạ cũng giơ tay lên, định đo khoảng cách đến cạnh giường, nhưng trong bóng tối, hình như tay cô chạm trúng chỗ không nên chạm.
Kỳ Dực khẽ rên lên, chau mày, nắm chặt cổ tay cô.
Không khí xung quanh như đông cứng lại, Phương Chỉ Hạ ngẩn người, đang nhớ lại cảm giác vừa rồi thì bỗng cảm thấy phía trên đổ xuống một bóng tối.
Toàn thân cô như bị bao phủ bởi khí tức của Kỳ Dực, khoảng cách quá gần, mũi gần như chạm mũi, hơi thở nóng hổi phả thẳng lên môi.
Đã quen với bóng tối, Phương Chỉ Hạ có thể nhìn rõ đôi mắt cậu.
Hình như mọi người từ nhỏ đến lớn đều không nói sai – Kỳ Dực đúng là đẹp trai thật.
Đặc biệt là đôi mắt, lông mi thuộc loại dài trong số con trai, mí mắt hai mí mảnh như cánh quạt, đuôi mắt hơi cong lên.
Lòng bàn tay cô hơi toát mồ hôi, giọng khẽ như tiếng muỗi:
“Cậu… làm gì vậy…”
Giọng Kỳ Dực khô khốc, thấp hơn trước:
“Cậu đừng cựa nữa.”
Phương Chỉ Hạ chớp chớp mắt:
“Tớ đâu có cựa nữa mà.” Cô dừng lại một chút, thăm dò hỏi: “Vừa nãy… tớ chạm trúng chỗ nào rồi hả?”
“Cậu nghĩ xem.”
Nhịp thở của Kỳ Dực cũng có vẻ nhanh hơn, cậu ngẩng cổ, kéo giãn khoảng cách giữa cả hai.
Sau đó cậu buông cổ tay cô ra, xoay người nằm lại chỗ cũ.
Không gian lại rơi vào yên tĩnh, đầu óc Phương Chỉ Hạ như trống rỗng, không cựa quậy nữa, thậm chí quên mất mục đích ban đầu khi leo xuống giường là gì.
Đang cố nhớ lại thì cô nghe thấy giọng Kỳ Dực khẽ khàng vang lên:
“Phương Chỉ Hạ.”
Cô luôn cảm thấy rằng cùng là tên mình, nhưng giọng điệu mỗi người gọi lại rất khác nhau. Người mới quen thường gọi nghe chẳng hay, ba mẹ cô – và cả Kỳ Dực – là những người gọi nghe hay nhất. Không tách riêng âm tiết giữa tên, mà đọc liền mạch như một âm dài, dịu hơn rất nhiều.
Hoặc cũng có thể… là vì cô đã quen nghe họ gọi như vậy từ nhỏ đến giờ.
Phương Chỉ Hạ quay sang nhìn cậu:
“Ừ?”
Giọng Kỳ Dực chẳng nghe ra cảm xúc gì:
“Không có gì.”
“Ngủ đi.”
Cậu xoay người nằm quay lưng lại với cô.
“Cậu buồn ngủ rồi à?”
Phương Chỉ Hạ lơ mơ ngồi dậy, bò lại lên giường.
“Vậy thì ngủ thôi.” – Cô ngáp một cái, cuộn mình vào chăn, “Ngủ ngon nha.”
“…”
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Không lâu sau, Kỳ Dực đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Cậu bực bội vò đầu.