Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 38
Cập nhật lúc: 25/09/2025 10:13
Trên đường về Dương Lệ không ngừng nhìn ngắm quyển sổ có chữ ký của Hina mà cười khúc khích, đến nỗi Hắc ngồi bên cạnh phải đưa tay sờ trán cô.
"Đâu có sốt đâu? Chả lẽ nãy nhạc to quá làm não cậu bị chấn động lên ngáo rồi"
"Đồ ngốc, cậu mới là người bị chấn động não á!" Dương Lệ gạt tay Hắc ra nói.
Bạch ngồi bên trên trầm giọng nói: "Sau buổi diễn này là gần đến cuối năm rồi đó, cậu đã chuẩn bị gì cho buổi đấu giá chưa?"
Nhắc chuyện này thì Dương Lệ mới nhớ ra vấn đề quan trọng này, cô đành tạm gác lại niềm vui khi được gặp Hina mà tập trung suy nghĩ về buổi đấu giá được tổ chức đầu năm mới sắp tới.
"Theo thông tin mà Đoàn gia công bố thì lần này họ mời ba mươi người tới tham dự. Đây là danh sách" Hắc trầm giọng nói rồi đưa máy tính bảng cho Dương Lệ.
Dương Lệ xem qua thì quả nhiên thấy cái tên Lam Vân cũng được mời, ngoài ra còn có ba gia tộc khác thuộc ngũ đại thế lực ở Thương Minh thành.
Còn có các khách mời nước ngoài nữa như Yakuza Nhật, Mafia Nga và Ý, tài phiệt Hàn Quốc, trùm buôn lậu ở Mỹ và Mexico... Tất cả ba mươi vị khách đều là m.á.u mặt trong thế giới ngầm.
Không thể công nhận là Đoàn gia mặt mũi quá lớn khi có thể mời nhiều người đến vậy, cái này Dương Lệ cũng chịu thua không làm được.
Lý do chính nàng không làm được là vì Huyết Phủ hội phát triển quá nhanh, thời gian đâu đó mới chỉ cần một năm mà thôi. Dù tích lũy tài sản và lực lượng quân đội đông đảo nhưng danh tiếng vẫn chưa có quá nhiều.
Việc duy nhất Huyết Phủ hội làm đến nay gây tiếng vang là diệt Sở gia. Nhưng Sở gia đặt trong thế giới ngầm cũng không quá mạnh mẽ, hơn nữa Huyết Phủ hội không có chân chính va chạm lên chỉ có thể coi là sử dụng mưu hèn kế bẩn mà thôi.
Còn Đoàn gia thì khác, gia tộc này đã kinh doanh bán vũ khí mấy chục năm, nguyên một phần tư cái Thái Bình Dương là địa bàn làm ăn của họ, có băng đảng nào mà không mua hàng của Đoàn gia cư chứ.
Nói về danh tiếng thì Đoàn gia hơn hẳn Huyết Phủ hội, nói về lực lượng quân đội thì Đoàn gia cũng hơn Huyết Phủ hội một chút.
Lên Dương Lệ muốn động thủ với Đoàn gia thì phải cân nhắc kĩ, vì một khi ra tay là động đến bát cơm của một phần tư cái Thái Bình Dương này.
"Tạm thời để chuyện này qua một bên đi, về nhà ngủ trước đã" Dương Lệ ném máy tính bảng lại cho Hắc nói.
Chiếc xe nhanh chóng trở về dinh thự của Dương Lệ, nàng tắm rửa qua rồi leo lên giường đi ngủ sau một đêm cháy hết mình.
...
Ngày 21 tháng 12.
Đã là gần cuối năm lên Huyết Phủ hội gia tăng hoạt động mạnh ở các quán bar và vũ trường để thu phí. Thêm cả việc tuần tra bảo vệ địa bàn trong dịp gần tết cũng là nhiệm vụ trọng điểm mà Dương Lệ giao.
Hôm nay một đội tuần tra đến quán bar Lạc Minh, đây là một quán lớn nằm ở phố Ngọc Dương. Con phố này rất quan trọng với Huyết Phủ hội.
"Ông chủ, hôm nay quán vẫn tốt chứ?" Nhạc Kỳ dựa lưng vào ghế hỏi.
Ông chủ quán bar Lạc Minh cười cười nói: "Vẫn tốt vẫn tốt, chỉ là dạo này gần đến tết, khánh đông lên nhiều vấn đề xảy ra. Vẫn là nhờ các vị chiếu cố quan tâm"
Một em gái chân dài bước tới sà vào lòng Nhạc Kỳ khẽ nói: " Nhạc đại ca dạo này chả đến thăm em, chán người ta rồi hả đồ đáng ghét"
Nhạc Kỳ ôm eo cô gái kia, tay nắn bóp chỗ nhô cao lên kia mà cười lớn. Hắn sau đó nhìn ông chủ quán mà nháy mắt ra hiệu.
Ông chủ cũng hiểu ý mà đi ra ngoài đóng cửa lại. Vài phút sau từ bên trong phòng truyền đến những âm thanh đầy tà mị và ám muộn, khiến cho người nghe đỏ mặt vội bước đi nhanh hơn.
Lát sau xong việc thì Nhạc Kỳ và đàn em đi ra khỏi quán, hắn ho nhẹ nói: "Chú ý thêm quán bar này, tăng cường cảnh giác vào, thằng nào lười biếng đừng trách ta ác"
" Tuân lệnh!" Đám đàn em đồng thanh hô.
Nhóm người tiếp tục lên đường. Trong khi đó ở trong quán bar, cô gái vừa phục vụ Nhạc Kỳ đã thay một bộ quần áo mới, đi vào trong một căn phòng, bên trong có một nam thanh niên đang ngồi nhàn nhã uống rượu.
"Ta thì vất vả làm việc, thậm chí phải cho con quỷ hồn bẩn thỉu đó động chạm. Thế mà ngươi còn ở đây uống rượu được, đàn ông các ngươi đúng là thứ tồi tệ" Cô gái kia ngồi xuống đối diện, khó chịu nói.
Nhưng nam thanh niên kia giống như không quan tâm đến cô, hắn rút điện thoại ra ném cho cô gái rồi tiếp tục uống rượu.
Cô gái mở điện thoại xem xong thì nhíu mày, vài giây sau mới lên tiếng: "Gia chủ bảo thế nào?"
"Gia chủ bảo cần đẩy nhanh tiến độ, ngài ấy không chống đỡ được lâu nữa đâu" Nam thanh niên đặt ly rượu xuống xong đáp lời.
"Rất khó, Thương Minh thành này nước sâu hơn ta nghĩ, chúng ta ở đây hai tháng rồi cũng không có chút tiến triển gì, chỗ này không dễ làm" Cô gái kia thở dài nói.
Nam thanh niên cũng không thể phủ nhận điều này, quả thực nước ở Thương Minh thành này rất sâu. Bọn họ chỉ ở một quán bar này thôi cũng ba ngày gặp hai mươi lần nhìn thấy cao thủ.
Dù chỉ là đám quỷ hồn cấp thấp nhưng số lượng quá nhiều, tần suất xuất hiện dày đặc và liên tục. Gần như không có cơ hội ra tay.
"Ta nghĩ lên đổi địa điểm hành động" Cô gái kia nói.
Nam thanh niên sau vài giây suy nghĩ cũng đồng ý, hai người thống nhất đi tới lãnh thổ bên phía Đoàn gia bắt đầu lại từ đầu.
"Trước khi đi thì hãy làm một việc lớn đi nào, cho thành phố này náo nhiệt một chút!" Nam thanh niên cười lạnh nói.
Cô gái kia mỉm cười gật đầu, nụ cười ma mị hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô. Hai người giây sau biến mất khỏi căn phòng.
...
"Tối nay hai người muốn ăn gì nào?" Dương Lệ hỏi Hắc và Bạch.
Hai người đang tập trung đánh cờ lên tùy tiện nói ra một món ăn rồi tiếp tục chơi. Dương Lệ nhìn mà chán, hai tên ngốc này sắp thành con nghiện đánh cờ mất rồi.
Một ngày hai mươi bốn giờ thì hai tên ngốc này phải chơi cờ hết mười ba tiếng. Hôm nào có nhiệm vụ bên ngoài cũng mang cả bàn cờ theo. Dương Lệ lo lắng và suy nghĩ có lên cho hai tên này vào trại cai nghiện không đây.
"Hai người ở nhà dọn dẹp nhà cửa đi, lát tôi về mà vẫn thầy nhà của bừa bộn thì tối nay nhịn ăn" Dương Lệ nói.
Hắc và Bạch gật gù rồi tiếp tục chơi. Dương Lệ cạn lời luôn, cô quyết định mặc kệ, lát về không xong thì cho hai tên nghiện này nhịn ăn thế thôi.
Cô gọi A Tà đi cùng mình, vốn định gọi Thẩm Tinh và Ân Minh đi cùng nữa cho vui nhưng mà nhận ra là hai người này đi học rồi, đến tối mới về.
"Vậy hai chị em mình đi" Dương Lệ khẽ nói.
A Tà gật đầu chạy ra lấy xe. Dương Lệ theo sau vừa đi vừa nghĩ xem sẽ phải mua những cái gì mà không hề để ý một tia sáng đỏ đã nhắm thẳng thái dương của cô.
"Chết đi!"
"Cẩn thận!!!"
Một tiếng sung nổ vang lên, viên đạn bay ngang qua mặt của Dương Lệ b.ắ.n vỡ chậu gây bên cạnh cô, đôi mắt cô hiện lên đầy tơ máu, gió làm tung mái tóc của cô khiến nó rối tung lên.
"Bạch, anh không sao chứ!" Dương Lệ vội hét lên, Bạch lúc này đang quỳ dưới đất ôm chặt tay, lòng bàn tay chảy đầm đìa máu.
Bàn tay bị đục một lỗ nhìn cực kỳ đáng sợ, m.á.u không ngừng chảy ra không thể cầm lại được. Bạch thở gấp, cơn đau khủng khiếp khiến hắn ừa mồ hôi lạnh, ánh mắt hiện lên đỏ rực nhìn Dương Lệ.
Cô vội rút khăn tay ra quấn lấy bàn tay đang chảy m.á.u của Bạch. Nhưng vì vội vàng dùng lực quá mạnh khiến Bạch hét lên đau đớn.
"Cậu không sao chứ, để tôi" Hắc cầm băng gạt và thuốc sát trùng đi ra trầm giọng nói.
Dương Lệ lui ra để Hắc băng bó cho Bạch, cô lúc này mới nhìn lên mái nhà cách đó không xa. Viên đạn vừa rồi b.ắ.n ra từ hướng đó.
Lúc này ở đó đã không còn ai, rõ ràng kẻ ám sát đã chạy rồi. Dương Lệ tức nghiến răng ken két, cô không cần nghĩ cũng biết kẻ nào muốn ám sát cô.
Đoàn gia!
Nhất định là họ lo sợ Huyết Phủ hội phát triển quá mạnh, dần dần sẽ nuốt chửng bọn họ. Vậy lên mới nhân lúc cây non chưa lớn mà muốn chặt bỏ gốc, thuê sát thủ g.i.ế.c cô.
Dương Lệ cũng nghĩ đến Thiên Đình nhưng mà bỏ qua, vì cô và Lam Vân đã hợp tác tiêu diệt Đoàn gia. Lúc này hắn ra tay g.i.ế.c cô chả phải tự b.ắ.n vào chân mình sao.
Chỉ có thể là Đoàn gia!
"Khốn khiếp, Đoàn gia, ta sẽ bắt các ngươi trả giá đắt gấp một vạn lần. Từ nay Huyết Phủ hội thề không c.h.ế.t không thôi với ngươi!" Dương Lệ tức giận nói.
Cô gọi Tử Ngôn tới ra lệnh điều động toàn bộ quân sẵn sàng chiến đấu, Dương Lệ không thể nuốt trôi cục tức này được nữa rồi.
"Dương Lệ, bình tĩnh đi, chúng ta không có chứng cứ là Đoàn gia làm á" Bạch khẽ nói.
Hắn đã được Hắc băng bó vết thương, với năng lực tự chữa lành của quỷ hồn thì sẽ nhanh khỏi mà thôi. Dương Lệ cũng không lo lắng quá, cô chỉ thấy đau lòng vì Bạch bị thương mà thôi.
"Có đau không?" Dương Lệ đến bên cạnh cầm tay hắn khẽ hỏi.
Bạch khẽ cười nói: "Không vấn đề gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi"
Dương Lệ nhìn bàn tay đang run run là biết Bạch nói dối, dù sao vết thương bị đánh bởi roi quất hồn lần trước vẫn chưa khỏi hẳn. Lần này lại bị b.ắ.n xuyên lòng bàn tay, không đau mới là lạ.
"Đoàn gia đáng chết!" Dương Lệ căm phẫn khẽ nói.
Bạch càng cảm thấy đau thì cô càng hận Đoàn gia hơn. Nếu không phải vì chúng thì Bạch đã không bị thương rồi.
"Bình tĩnh đi, khai chiến bây giờ vẫn chưa phải lúc" Bạch trầm giọng nói.
Hắc cũng đồng ý với lời này, hiện tại khai chiến chỉ hại không lợi. Dù có thắng cũng là thắng thảm.
Dương Lệ ánh mắt đầy lửa hận cầm tay Bạch, cuối cùng bảo Tử Ngôn không điều động quân nữa, tạm thời cô sẽ nhịn.