Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 10
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:16
Phòng cưới của bọn họ thật ra hào hoa xa xỉ không gì sánh được, minh châu làm đèn, bạch ngọc làm sàn.
Lưu Đàn cưới Minh Hoàn, đã cho nàng phòng cưới hoa lệ nhất.
Nhưng Minh Hoàn cũng từng ngủ trên chiếc giường này.
Ban đầu sau khi cưới, Lưu Đàn cũng sẽ làm việc trong viện này.
Lúc mệt mỏi, hắn sẽ tìm lý do gọi Minh Hoàn tới đây, bắt nạt nàng trên chiếc giường này, bắt nạt nàng các kiểu cho tới khóc.
Hương vị trên người nàng khiến người ta có cảm giác sung sướng muốn chết, đời này Lưu Đàn cũng không quên được.
Nhớ nhung quá mức thiêu người, quá mức đau khổ, thậm chí Lưu Đàn cũng có chút oán hận dáng dấp Minh Hoàn xinh đẹp như vậy.
Suy nghĩ lưu manh của hắn phát tán, càng nghĩ càng cảm thấy mình tủi thân.
Cuối cùng, Lưu Đàn lấy chủy thủ từ dưới gối ra, khắc một đao lên cây cột ở đầu giường, yên lặng ghi cho Minh Hoàn một món nợ.
Đây là Minh Hoàn thiếu hắn, sau này, nhất định phải trả lại.
Ừ, hắn sẽ rộng lượng một chút, để nàng trả lại gấp mười là được rồi.
...
Không hiểu sao Minh Hoàn cảm thấy trên người chợt lạnh, giống như là bị người nhắc tới vậy.
Sào Ngọc nhuộm từng cái móng tay cho nàng.
Sào Ngọc nói:
“Biểu tiểu thư thật là, biết ngay là giả bộ đáng thương mà. Cứ như chúng ta thiếu nàng ta cái gì ấy. Lúc nàng vừa đến đây, người đối xử với nàng ta tốt bao nhiêu. Nàng không biết chữ, người còn cố ý mua sách tặng cho nàng, dự định để tiên sinh dạy nàng, kết quả, nàng ta vô ơn, xé từng trang sách mà người tặng cho vào lửa đốt.
Tên của mình cũng không biết viết, cứ muốn học tên của người, viết lên hình nộm rồi dùng kim đâm. Cứ như vậy, lão phu nhân còn nói nàng chỉ là trẻ con tức giận không hiểu chuyện. Đúng là thiên vị.”
Những lời này, Sào Ngọc có thể lẩm nhẩm cả trăm lần trước mặt Minh Hoàn.
Thực ra, Sào Ngọc cũng là đang nhắc nhở Minh Hoàn, nghìn vạn lần đừng đối xử tốt với Điền Vũ Vận.
Có một vài người chính là như vậy, ngươi đối xử với họ càng tốt, họ cắn ngươi càng đau.
Mười ngón tay thon dài của Minh Hoàn trắng nõn như băng tuyết, chỉ có đầu ngón tay hiện lên màu hồng nhạt.
Nàng ngồi trên sạp, mái tóc xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người.
Sào Ngọc nhìn khuôn mặt Minh Hoàn, rồi nói:
“Tiểu thư thật là đẹp, tương lai nếu có chồng, nhất định chồng của người sẽ rất thương người. Hi vọng phu quân của người là một nhân vật lớn, có như vậy, lão phu nhân với con đ* đó sẽ không thể vươn tay chạm vào người được nữa.”
Minh Hoàn nâng tay gõ trán Sào Ngọc:
“Ngươi đó —— chỉ nói hươu nói vượn.”
Sào Ngọc cười hì hì mấy tiếng:
“Nô tỳ nói thật đấy. Bình thường người cứ đoan trang như bà cụ non ấy, ai đã từng thấy vẻ nũng nịu của người đâu chứ? Hi vọng có một cô gia mau tới yêu thương người, tương lai nếu người lại phải chịu cơn giận của lão phu nhân nữa thì tiến vào trong lòng cô gia làm nũng.”
Trong tay Minh Hoàn dư dả, hai ngày này Sào Ngọc cũng có thêm chút tiền tiêu vặt, việc tốt không làm, nàng lén mua mấy cuốn truyện tranh ngôn tình về xem.
Thấy công tử tiểu thư trong tranh ân ái, cũng chỉ hi vọng tiểu thư nhà mình cũng có thể tìm được nơi chốn yên lành.
Ngày thường, Minh Hoàn đối xử với mấy người hầu các nàng cũng rất tốt.
Đây là một chủ nhân biết cảm thông.
Thời thơ ấu Minh Hoàn mong ngóng bà nội thương nàng, cẩn thận săn sóc trước mặt bà, trái lại bị bà trách mắng là có mưu mô, nàng bèn không lấy lòng nữa, không cần phần yêu thương này nữa.
Lúc Điền Vũ Vận mới tới, Minh Hoàn cảm thấy hoàn cảnh của chị họ đáng thương, bèn lấy đồ tốt mà tiếp đãi, kết quả Điền Vũ Vận lại ba lần bốn lượt nhằm vào Minh Hoàn, còn muốn hại Minh Hoàn, Minh Hoàn bèn không đối xử tốt với Điền Vũ Vận nữa.
Theo Sào Ngọc thấy, tiểu thư nhà nàng tuy rằng lương thiện nhưng cũng không làm người tốt quá mức.
Nàng có một trái tim lung linh, có thể nhìn thấu người bên cạnh.
Người tốt với Minh Hoàn, Minh Hoàn sẽ lấy dịu dàng đáp lại, người không tốt với nàng thì nàng sẽ không hề do dự mà phản kích.
Trên đời này, có quá nhiều người khoan dung với người ngoài, nhưng lại khắc nghiệt với người thân cận nhất của mình, nhưng tính cách Minh Hoàn thì ngược lại.
Tấm bé Sào Ngọc từng chịu khổ, có được một tiểu thư nhân từ lại ôn hòa với người bên cạnh, nàng rất thích, cũng rất bảo vệ tiểu thư.
Sào Ngọc nói liến thoắng không ngừng, thấy Minh Hoàn lại sắp đưa ngón tay ra gõ nhẹ lên trán nàng thì vội vàng cầm lược giúp Minh Hoàn chải tóc.
Minh Hoàn cũng buồn ngủ rồi, chải sơ qua tóc rồi nàng lên giường đi ngủ.
Trước khi ngủ, trong đầu Minh Hoàn chợt lóe lên khuôn mặt anh tuấn của Mục Vương, nàng hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn khép mắt lại.
Ba ngày sau, bên phủ Mục Vương đã phái người đến đón.
Minh Hoàn vô cùng kinh ngạc vì người của phủ Mục Vương đến quá nhanh.
Bên phía Mục Vương nhưng là ngay cả ba ngày này cũng không muốn đợi.
Sào Ngọc đỡ tay Minh Hoàn dìu nàng lên xe ngựa, ngay sau đó, Điền Vũ Vận cũng đi vào.
Minh Hoàn lạnh nhạt khép mắt lại.
Điền Vũ Vận thấy Minh Hoàn như vậy, cũng cảm thấy bẽ mặt, cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Nhìn từ góc độ của Điền Vũ Vận, Minh Hoàn đúng là đẹp tuyệt trần, lông mi dài, làn da mịn màng như vậy… Nhìn thôi mà nàng ta cũng ghen đỏ cả mắt.
Điền Vũ Vận cũng coi như là một giai nhân thanh tú, tương đối có sắc đẹp, nhưng ở trước mặt Minh Hoàn, lại như là hòn đá không thể tỏa sáng.
Khiến cho Điền Vũ Vận ghen tỵ nhất cũng không phải là dung mạo của Minh Hoàn, mà là phong thái lộ ra từ trong cốt cách của nàng.
Không nghi ngờ gì, Minh Hoàn trong sáng, xuất trần, không hèn không nhát gan như vậy, cho dù là đối mặt với ai cũng là thái độ dửng dưng, Điền Vũ Vận dù thế nào cũng không có được.
Minh Hoàn chợp mắt.
Đợi tới khi đến phủ Mục Vương, nàng và Điền Vũ Vận cùng đi gặp Mục thái phi.
Mục thái phi có phong thái ung dung, một đôi mắt phượng tinh tường, tuổi đã qua bốn mươi nhưng được bảo dưỡng cực tốt.
Mới vừa gặp Mục thái phi, Điền Vũ Vận đã bị chấn nhiếp không nói ra được câu nào.
Minh Hoàn uyển chuyển hành lễ:
“Tiểu nữ Minh Hoàn, ra mắt Thái phi nương nương.”
Mục thái phi xưa nay uy nghiêm.
Lúc còn trẻ bà càng là một người phụ nữ cực kỳ kiên cường quả quyết, bây giờ sắp già rồi, cũng không có chút vẻ hiền từ nào, trái lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lùng nghiêm túc lại khó gần.
Thằng con không hiểu phong tình khó khăn lắm mới mở lòng, vì để tránh hù dọa con dâu tương lai của mình, Mục thái phi cũng hơi lộ ra ý cười:
“Mấy ngày trước ta đã nhìn thấy cô, trong số nhiều cô nương như vậy, cô là bắt mắt nhất đấy, qua đây để ta nhìn một chút.”