
Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế
Mục Vương, kẻ luôn miệng tự xưng là nghĩa huynh của Minh Hoàn, rốt cuộc vẫn bày mưu tính kế, dùng hết mọi thủ đoạn đem nàng cưới về phủ. Đêm tân hôn, khi khăn hỷ được vén lên, Minh Hoàn nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ đường hoàng trước mắt, trong lòng lại thoáng bối rối: rốt cuộc nên coi y là phu quân… hay là nghĩa huynh? Chỉ thấy cằm nàng bị nâng lên, người vốn cay nghiệt tuyệt tình, trước mặt nàng lại ôn nhu chân thành, giọng nói khẽ khàng như dụ dỗ: “Hoàn Hoàn ngoan, gọi một tiếng phu quân.” Mặt nàng bừng đỏ, cúi đầu khẽ đáp: “Phu… quân.” Khi động phòng, bên tai Minh Hoàn vang lên tiếng thì thầm trầm thấp: “Hoàn Hoàn, ta đã thương nàng rất nhiều năm rồi.” … Quả thật là nhiều năm. Yêu thương từ... kiếp trước. Chỉ tiếc khi ấy hắn ngang ngược chiếm đoạt, cuối cùng lại ch-ết chẳng yên lành. Kiếp này, hắn thu liễm nanh vuốt, vốn là con sói đầu đàn hung hãn, nay lại khoác lốt chú khuyển trung thành, từng bước mặt dày mưu cầu trái tim mỹ nhân. Mà Minh Hoàn – mỹ nhân thanh tâm quả dục, lãnh ngạo như nguyệt, vốn chẳng hỏi chuyện hồng trần. Hắn lại muốn kéo nàng xuống khỏi thần đàn, để nàng tự thân nếm trải, xem tình ý hắn đến cùng nóng bỏng ra sao.