Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 36
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:18
Các cô gái xì xào: “Mục Vương điện hạ khí phách phi phàm, vừa kính nể vừa ngưỡng mộ.” “Khang Vương điện hạ uy vũ bất phàm, Vương phi thật có phúc.” Ninh thị nhấp trà: “Mấy người đàn ông này, chỉ biết múa đao múa thương, chúng ta chỉ ngồi xem thôi.”
Minh Hoàn chăm chú nhìn Lưu Đàn, chén trà sâm đã nguội, được đổi chén mới. Dù nàng là người từ Mục Châu, địa vị chưa cao, Khang Vương phi vẫn tự hạ mình quan tâm, tất cả vì người anh kết nghĩa của Minh Hoàn — Mục Vương. Ai ai cũng hiểu, lôi kéo quan hệ với Minh Hoàn, chính là cách gần gũi Mục Vương.
Một phu nhân hỏi: “Minh tiểu thư nhờ cơ duyên nào kết thành anh em với Mục Vương điện hạ thế?” Minh Hoàn hơi giật mình, thận trọng đáp: “Mục Vương điện hạ và anh cả nhà tôi có quan hệ tốt. Vì tôi tuổi còn nhỏ, điện hạ mới coi tôi như em gái.”
Bên dưới, Lưu Đàn giương cung b.ắ.n chín mũi tên trúng hồng tâm liên tiếp, khiến mọi người trầm trồ. Hắn tập võ từ nhỏ, bách phát bách trúng. Nhưng hắn vẫn muốn Minh Hoàn nhìn mình, ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mắt dõi theo, không còn quan tâm hồng tâm hay mũi tên.
Dưới ánh nắng, Lưu Đàn anh tuấn rực rỡ, quay về phía Minh Hoàn nở nụ cười. Cổ áo nàng khép kín, tóc đen xõa mềm mại trên vai, khiến hắn chỉ muốn nắm bả vai, hôn lên trán nàng. Hắn b.ắ.n mũi thứ mười thờ ơ, chính giữa hồng tâm, rồi dời mắt nhìn Minh Hoàn.
Minh Hoàn chỉ cười ngọt ngào, không biết suy nghĩ thật sự của Lưu Đàn. Tác giả cũng thừa nhận trong lòng Lưu Đàn: “Hoàn Hoàn à, nàng không biết, ta còn có cái lợi hại hơn nữa đấy.”
Minh Hoàn khẽ nhíu mày: “Còn nói dóc lợi hại hơn nữa hả?”
Lưu Đàn:....
---------
Lồng n.g.ự.c Lưu Đàn tê dại, khoái cả.m khó nói rõ lan từ trái tim ra toàn thân. Thực ra hắn rất thích Minh Hoàn cười với hắn như vậy. Bên đây, Minh Hoàn cùng với tất cả các cô nương và phu nhân đều nhìn thấy Mục Vương nhìn về hướng này. Mục Vương có dung mạo tuấn tú, võ nghệ lại cao cường, khi hắn cười nhìn về phía này, không ít cô nương đều e thẹn cúi đầu.
Khang Vương phi biết người mà Lưu Đàn thật sự nhìn là ai. Nàng liếc Minh Hoàn: “Minh cô nương có bằng lòng ở lại phủ Khang Vương chơi với ta hai ngày không? Khang Vương điện hạ và Mục Vương điện hạ cả ngày bàn công việc với nhau, dạo gần đây ta cũng thấy hơi buồn.”
Khang Vương phi đã mở miệng, hiển nhiên là Minh Hoàn không có cách nào từ chối. Người của Tiết phủ thì càng không dám cự tuyệt. Có thể lập quan hệ với Vương phủ, với Tiết phủ mà nói, thực ra cũng là một việc vinh dự.
Mãi tới lúc phải rời đi, Chu thị cũng không có cơ hội tới gần Minh Hoàn. Hiện giờ Khang Vương phi đang mang thai, Khang Vương Lạc Thành Quảng và Lưu Đàn đúng là có chuyện cần bàn bạc, ngày thường quả thực nàng thấy rất buồn chán. Minh Hoàn và Khang Vương phi dùng cơm tối cùng nhau, Khang Vương phi liếc đôi mắt xinh đẹp về phía Minh Hoàn, khẽ mỉm cười: “Hôm nay bận rộn cả ngày rồi, Minh cô nương hẳn là cũng mệt mỏi. Để ta cho người đưa cô về nghỉ ngơi.”
Minh Hoàn gật đầu, rồi theo người hầu rời đi. Thị nữ dẫn đường ở phía trước: “Bố cục của phủ Khang Vương có hơi phức tạp, ngày mai hẳn là Vương phi nhà chúng tôi sẽ đi dạo xung quanh cùng cô nương. Nếu chưa đi một lần, thật sự sẽ rất dễ lạc đường.”
Chỗ ở bố trí cho Minh Hoàn dĩ nhiên là sương phòng hảo hạng. Mở cửa sổ ra là có thể trông thấy trong sân rộng rãi sáng sủa có trồng một cây bạch quả.
Hầu gái mà phủ Khang Vương an bài lui xuống rồi, Sào Ngọc mới bóp vai cho Minh Hoàn: “Khang Vương phi thực là khách sáo, có chừng mực hơn Chu phu nhân bao nhiêu.”
Minh Hoàn nhắm mắt lại: “Ta chợp mắt ở chỗ này một lát, chút nữa rồi tắm gội rửa mặt, ngươi lui xuống trước đi.”
Sào Ngọc ngoan ngoãn lui xuống. Chờ cho người đi rồi, Minh Hoàn lấy từ trong tay áo ra cái bọc nhỏ mà Lưu Đàn cho nàng. Nàng nhón một viên, viên này là vị mơ, chua chua ngọt ngọt.
Tới tận bây giờ, Minh Hoàn mới có thể bình tĩnh lại mà nghĩ về Lưu Đàn. Lưu Đàn chu đáo lại dịu dàng, là một người khiêm tốn. Minh Hoàn đặt tay lên n.g.ự.c trái, thực ra nàng cũng không hiểu cái gì gọi là động lòng, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn, nàng sẽ không thay đổi được, trong tiềm thức vẫn sẽ xem Lưu Đàn là anh trai.
Có điều, Lưu Đàn nói cũng đúng, hai người cũng không có quan hệ huyết thống, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng...
Trong thư phòng. Lưu Đàn đã thay một bộ thường phục màu mực đen. Hắn gõ ngón tay lên bàn, bật cười lạnh lùng: "Lạc huynh, đầu người đưa tới cửa, huynh nói xem, chúng ta nhận hay là không nhận đây?"
Lạc Thành Quảng vô cùng kinh ngạc: “Mục Vương, ta vẫn không hiểu, con thứ ba của Hiến Vương rõ ràng là một kẻ quần là áo lụa, sao có tâm kế như vậy được chứ? Dưới tay hắn sao lại có thể có nhiều người như vậy?”
Lưu Đàn nheo mắt: “Chờ tới ngày mai, tự nhiên huynh sẽ biết.”
Sở Tinh Trạch, con trai thứ ba của Hiến Vương, em họ bên ngoại của Lưu Đàn, đúng là một kẻ thâm sâu khó lường. Nếu không thì kiếp trước, sau khi Lưu Đàn chết, sao hắn có thể dễ dàng đoạt được ngôi vị hoàng đế vậy được?
Lưu Đàn thu lại mật báo: “Thời gian không còn sớm nữa. Em gái ta còn đang chờ trong phòng, ta phải qua đó thăm nàng một lát. Hôm nay ở chỗ thi đấu, từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi ta, nếu ta không đi, chắc chắn nàng sẽ buồn mà rơi lệ mất.”
Lạc Thành Quảng: “…” Giọng điệu này thật đúng là con mẹ nó muốn ăn đòn.
Có điều, Lưu Đàn là một tên hung hãn, hắn đánh cũng đánh không lại, vẫn nên về phòng tìm vợ mình thì hơn. Vợ hắn thì hắn có thể tùy tiện thân mật, em gái nuôi của Lưu Đàn ngồi ở nơi đó, xem hắn làm thế nào tháo lớp ngụy trang để thân mật với người ta.
Lạc Thành Quảng về đến phòng, đóng cửa lại, Ninh thị ló đầu ra khỏi chăn: “Thành ca, người ta nhớ chàng cả một ngày, buổi chiều ở trong luyện võ trường, thiếp chỉ nhìn một mình chàng thôi. Chàng thực sự rất khí phách.”
Lạc Thành Quảng được vợ yêu khen ngợi thì mát ruột mát gan. Hắn đi nhanh về phía trước, bế Ninh thị nhỏ nhắn động lòng người lên, để Ninh thị ngồi lên đùi mình. Hắn cọ hàm râu lún phún cọ gò má mịn màng của Ninh thị.
Ninh thị đẩy Lạc Thành Quảng một cái: “Cả người ra đầy mồ hôi, thiếp thích khí phách đàn ông của chàng, nhưng mà cục cưng trong bụng không chịu nổi. Nhanh đi tắm đi, tắm rửa sạch sẽ rồi lại ôm thiếp với cục cưng.”
Lạc Thành Quảng hớn hở đi tắm, vừa đi, hắn vừa nghĩ chắc chắn Lưu Đàn không có đãi ngộ tốt thế này đâu.... Lưu Đàn… Lưu Đàn đương nhiên không có đãi ngộ tốt như vậy.
Cách một bức tường, hắn nghĩ, rốt cuộc là mình vào, hay là không đi vào đây. Hắn nhớ lại hôm nay Minh Hoàn từ chỗ xa xa cười với mình. Nàng cười rộ lên mắt mày cong cong, khóe môi vểnh lên say đắm lòng người, trong ánh mắt nhìn về phía hắn, ắt hẳn đều là sùng bái.