Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 38
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:18
Lưu Đàn biết, Minh Hoàn sợ sấm sét. Nếu là ở trong phòng thì còn đỡ, nàng có thể trốn trong chăn không ra, nhưng giờ là đang ở bên ngoài. Tiếng sấm ầm ầm muốn nổi lên, Lưu Đàn có thể cảm nhận được người Minh Hoàn hơi cứng lại, nhất định là nàng bị dọa đến trắng mặt ra rồi.
Lưu Đàn nhếch môi. Hắn đột nhiên ôm chặt lấy Minh Hoàn, vùi mặt vào hõm cổ mềm mại của nàng. Trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt, da thịt ấm áp. Minh Hoàn bị dọa cho giật nảy mình, liền muốn đẩy Lưu Đàn ra.
Nhưng Lưu Đàn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng có hơi khàn khàn:
“Đừng nhúc nhích!”
Minh Hoàn mím môi. Hơi thở của Lưu Đàn phun lên vành tai nàng:
“Ta sợ sấm.”
Minh Hoàn: “…”
Nàng không tiện nói là mình cũng sợ.
Lưu Đàn nói:
“Hồi nhỏ có một lần ta lén chạy ra ngoài Vương phủ chơi. Một thân một mình đi lên núi, kết quả trời đổ mưa to, một mình ta ở trên núi cả đêm. Đêm hôm đó tiếng sấm rền vang…”
Minh Hoàn chợt mềm lòng, nàng vỗ nhẹ bả vai Lưu Đàn:
“Đừng sợ, lát nữa là tiếng sấm sẽ ngừng thôi.”
Lưu Đàn nhếch môi. Hắn ôm Minh Hoàn, hít thở hương thơm thoang thoảng trên người nàng, rồi “Ừ” một tiếng. Mặc dù Minh Hoàn cũng sợ sấm đánh, nhưng nàng vừa nghĩ tới việc Lưu Đàn bị ám ảnh vì sét đánh khi còn bé thì không thể không giả vờ rằng mình không hề sợ hãi.
Nàng muốn dùng chủ đề khác để dời đi sự chú ý của Lưu Đàn, bèn nói:
“Khi nào thì điện hạ định quay về?”
“Quay về Mục Châu hả?”
Minh Hoàn “vâng” một tiếng. Dĩ nhiên Lưu Đàn muốn đưa Minh Hoàn về sớm chút. Nàng sắp cập kê, về tới nhà, bọn họ còn phải thành thân nữa.
Lưu Đàn ước đoán thời gian, rồi nói:
“Trong vòng nửa tháng sẽ đưa nàng cùng về.”
Có lẽ còn chưa cần tới mười ngày.
Một tiếng sấm nữa lại vang lên, Lưu Đàn lại ôm nàng chặt hơn một chút. Minh Hoàn cảm thấy không thoải mái cho lắm, nàng muốn đẩy Lưu Đàn ra. Nhưng là, tùy tiện đẩy Lưu Đàn ra như vậy, Minh Hoàn lại lo hắn sẽ buồn.
Đang lúc do dự, Minh Hoàn nghe thấy có người đang gọi nàng.
“Tiểu thư ơi…”
Xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng gọi, Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn ra:
“Sào Ngọc tới rồi.”
Sau khi tiểu thư nhà mình lại bị Mục Vương điện hạ lừa đi, Sào Ngọc bèn nhẩm tính thời gian, xem xem rốt cuộc lúc nào thì tiểu thư sẽ quay về. Kết quả, chưa đợi được hai khắc thì trời ấy vậy mà có sấm đánh, bắt đầu đổ mưa.
Sào Ngọc một mực kéo thuộc hạ của Mục Vương đi đưa ô cho bọn họ. Minh Hoàn đi mấy bước về phía mép đình. Nàng đã thấy ánh sáng vàng của chiếc đèn lưu ly:
“Sào Ngọc, ta ở đây.”
Một tay Sào Ngọc cầm ô, một tay thì xách đèn lưu ly đi tới:
“Tiểu thư ơi, đèn của người và Mục Vương điện hạ đâu ạ?”
Im lặng giây lát, Minh Hoàn nói:
“Không cẩn thận, đèn rơi xuống nước rồi.”
Sào Ngọc: “…”
Ban đêm tối om mà hai người này lại có thể làm rơi đèn xuống nước được.
Minh Hoàn quay đầu lại nhìn Lưu Đàn:
“Điện hạ, mưa sẽ càng rơi càng nặng hạt. Người của ngài cũng mang ô tới rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi.”
Dưới ánh đèn u ám, trên áo lụa trắng của Minh Hoàn có thêu hoa lan tao nhã, mái tóc đen xõa xuống, khi ngước mặt, khuôn mặt nàng tinh xảo như ngọc, ánh mắt càng say lòng người hơn cả rượu.
Ngón tay Lưu Đàn hơi co quắp lại, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một chút ý cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt:
“Được, Hoàn Hoàn đi đường cẩn thận, đừng để trượt chân.”
Minh Hoàn gật đầu:
“Ngài cũng phải cẩn thận.”
Minh Hoàn về đến phòng thì chỗ gấu váy đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm. Nàng lại đi rửa tay thay quần áo. Ngồi trước gương trang điểm, Minh Hoàn tháo trâm ngọc trong tóc xuống.
Sào Ngọc vẫn chưa biết chuyện Minh Hoàn và Lưu Đàn đính hôn. Mặc dù nàng sợ Lưu Đàn, nhưng dưới đáy lòng, nàng vẫn chỉ lo nghĩ cho Minh Hoàn:
“Tiểu thư ơi, người với Mục Vương điện hạ tuy là anh em kết nghĩa, nhưng hai người thân mật như vậy, suy cho cùng sẽ làm người ta hiểu lầm đấy ạ.”
Minh Hoàn cầm cái lược gỗ đào trong tay, nhẹ nhàng chải mái tóc đen. Tuy nàng đơn thuần, nhưng đơn thuần không có nghĩa là nàng ngốc. Rất nhiều chuyện, trong lòng Minh Hoàn vẫn hiểu rất rõ. Thế nhưng, chỉ có khi đối diện Lưu Đàn, Minh Hoàn mới có cảm giác khó nói rõ.
Nàng cảm thấy nàng như hiểu rõ người này, biết rõ tính tình Lưu Đàn, thế nhưng, nàng lại có cảm giác, nàng hoàn toàn chẳng biết gì về Lưu Đàn. Lại nói tiếp, hai người hiểu nhau còn chưa sâu.
Sào Ngọc bưng nước tới, Minh Hoàn đặt khăn vào trong nước để thấm ướt, sau đó vắt khô khăn, rồi lau mặt…
Sáng sớm hôm sau, Lưu Đàn với Khang Vương đi tới khu Tây Sơn săn bắn. Minh Hoàn cũng không biết những chuyện này, nàng ở cùng một chỗ với Khang Vương phi, buổi sáng hai người cùng nhau thưởng trà ngắm hoa.
Thời điểm này, cây lựu đã nở hoa, cửa sổ mở ra, cánh hoa tươi đẹp được gió thổi qua, bay phất phơ vào trong phòng. Minh Hoàn chợt nâng tay lên, mấy cánh hoa tươi đẹp như lửa rơi vào trong lòng bàn tay nàng.
Khang Vương phi cười nói:
“Hoa lựu nở thật đúng lúc, trong phủ Khang Vương cũng có một vườn cây thạch lựu, mùa này, hoa nở khắp vườn, hẳn là tươi đẹp như lửa vậy. Minh cô nương có muốn cùng đi xem chút không?”
Minh Hoàn gật đầu. Bình thường hai người đều không đi lại nhiều, Minh Hoàn và Khang Vương phi mới quen nhau, tuy rằng có chút xa lạ, nhưng Khang Vương phi đối nhân xử thế rất khéo, đối đãi với mọi người cực kỳ chu đáo. Khang Vương phi lờ mờ đoán ra tầm quan trọng của Minh Hoàn trong lòng Lưu Đàn, cho nên, cũng sẽ không đối xử tệ với Minh Hoàn, hoặc là để cho Minh Hoàn cảm thấy không được tự nhiên.
Hiện giờ Khang Vương phi đang có thai, trên đường đi, hai người đi cũng tương đối chậm.
Lúc đi được nửa đường thì một thị nữ đột nhiên đi tới:
“Bẩm Vương phi, một người trong đám vũ cơ nuôi trong hậu viện đã mang thai rồi ạ. Nàng ta không chịu thú nhận đứa bé là của ai, giờ còn muốn đập đầu vào tường tự sát. Hiện giờ trong hậu viện đang rối loạn, người có muốn…”
Khang Vương phi Ninh thị nhíu mày. Có điều, nàng cũng chỉ tạm thời đổi sắc mặt mà thôi, rất nhanh thì lại dịu đi.
Ninh thị nhìn về phía Minh Hoàn:
“Minh cô nương này, vườn cây ở ngay phía trước, đi qua một cái cổng vòm là sẽ đến, cô tới vườn ngắm hoa trước, ta đi xử lý ít việc.”
Minh Hoàn gật đầu:
“Dạ được.”
Chờ cho Ninh thị và thị nữ của nàng đi rồi, hai người Minh Hoàn và Sào Ngọc mới đi về phía trước.
Vườn thạch lựu thực ra cách chỗ Minh Hoàn ở cũng không xa, Sào Ngọc nói:
“Tiểu thư ơi, Khang Vương phi vừa rời đi, lại không biết lúc nào mới có thể qua đây. Thời tiết này cũng rất nóng, không bằng chúng ta về chỗ ở trước ạ?”