Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 63

Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:20

Minh Hoàn thay váy áo xong đi tới thì vừa vặn nghe được mấy lời Mục thái phi nói sau cùng.

Mẹ của Minh Hoàn đã phải chịu đựng bà mẹ chồng hung dữ.

Mục thái phi lại là người khoan dung, trong lòng Minh Hoàn tự nhiên vô cùng tôn trọng bà.

Lưu Đàn nghe được tiếng bước chân.

Hắn quay đầu nhìn về phía Minh Hoàn, cười với nàng.

Lưu Đàn lúc này mỉm cười thì cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, cùng với người đáng sợ đã g.i.ế.c Tiết Thư Lễ khi đó giống như là hai người.

Minh Hoàn nghĩ thầm, giả dụ ngày nào đó nàng không còn được Lưu Đàn sủng ái nữa.

Lưu Đàn muốn g.i.ế.c nàng để lấy vợ mới, hẳn là Mục thái phi sẽ bảo vệ nàng nhỉ?

Nàng phải hầu hạ Thái phi thật tốt, không thể để cho Thái phi thất vọng.

Ngồi thêm một khắc nữa, Minh Hoàn được đưa về Minh phủ.

Minh Hoàn về tới ngôi nhà quen thuộc.

Nhớ lại mấy ngày nay đi đường mệt nhọc, nàng tranh thủ thời gian đi tắm gội.

Sau khi đi ra, nàng lại gọi quản gia tới hỏi ít chuyện đã xảy ra gần đây.

Dạo gần đây cũng không có chuyện gì, chỉ là sau khi Điền Vũ Vận bị thuộc hạ của Lưu Đàn đánh cho một trận, đưa về quê không lâu thì đã c.h.ế.t rồi.

Cha của Điền Vũ Vận là một con sâu rượu, bản tính vô lại, cũng không thèm để ý tới tính mạng của đứa con gái Điền Vũ Vận này.

Gã đã tới cửa đòi mấy trăm lượng bạc rồi mới bỏ đi.

Nghe đâu, lúc móc bạc, là Sở thị lấy ra.

Minh Hoàn gật đầu, lại hỏi một vài chuyện khác, sau đó mới cho quản gia lui xuống.

Thực ra nàng vốn định bảo quản gia tìm đại phu tới bắt mạch cho mình, nhưng nàng dù sao cũng là gái chưa chồng, cho dù là lén qua lại với Mục Vương, nhưng cũng có ảnh hưởng tới danh tiếng.

Do dự một chút, Minh Hoàn dự định buổi tối sẽ tới tàng thư các một chuyến, xem xem có thể tìm được sách thuốc về phương diện này hay không.

Suy nghĩ một lúc lâu, Minh Hoàn lại trang điểm đơn giản rồi đi gặp lão phu nhân Sở thị của nhà họ Minh.

Nàng và Sào Ngọc vừa đến chỗ ở của Sở thị thì nha hoàn trong viện đều giống như biến thành người khác vậy, nhao nhao dừng việc trong tay rồi hô một tiếng “Đại tiểu thư”.

Vừa nãy khi Minh Hoàn tắm gội, Sào Ngọc cũng đã hỏi thăm tin tức từ mấy nha hoàn được lưu lại, nói là không bao lâu nữa tiểu thư sẽ kết hôn với Mục Vương điện hạ.

Sào Ngọc nghĩ thầm người trong phủ đều đã biết, chỗ Sở thị hiển nhiên cũng sẽ biết.

Bình thường ở Minh phủ, thực ra Minh Hoàn rất được lòng người, được người làm trong phủ rất kính trọng, cũng chỉ có ở chỗ Sở thị, từng đứa nha hoàn c.h.ế.t tiệt bị Sở thị đầu độc không coi ai ra gì, mỗi lần gặp Minh Hoàn đều sẽ làm như không thấy.

Sào Ngọc cười nói: “Ô, hôm nay có cơn gió nào thổi vậy, thường ngày, đối với đại tiểu thư các ngươi hoặc là phớt lờ, hoặc là đắc chí mà cãi lại đại tiểu thư.

Hôm nay thế nào mà mắt từng người đều mọc lại rồi, gặp đại tiểu thư cũng biết chào hỏi nữa cơ đấy.”

Sào Ngọc xưa nay ăn nói ngoa ngoắt, mấy nha hoàn này đều biết.

Tính tình Minh Hoàn rất tốt, đối xử với người ngoài lại ôn hòa lễ độ.

Bọn họ nhao nhao cười nói với Minh Hoàn: “Thưa tiểu thư, xin chớ để chị Sào Ngọc hà khắc với chúng tôi nữa.

Trước kia là chúng tôi không đúng, vẫn mong rằng về sau cô có thể rộng lượng, đại nhân không nhớ sơ suất của tiểu nhân ạ.”

Minh Hoàn đối xử với người ngoài ôn hòa là bởi vì người đó đáng được nàng ôn hòa.

Nàng cũng không có gì hay để nói với người của Sở thị, đối với những kẻ ti tiện gió chiều nào theo chiều ấy càng là như vậy.

Minh Hoàn vẫn giống như ngày thường, nàng nói: “Lão phu nhân có ở bên trong không?”

Một nha hoàn trong số đó thưa: “Hai hôm nay, ngày nào lão phu nhân cũng nhắc tới cô đấy, mời người vào ạ.”

Sở thị dĩ nhiên là nhắc mãi tới Minh Hoàn.

Đặc biệt là chuyện đã xảy ra ở nhà họ Tiết đã được người âm thầm truyền tới tai bà ta.

Sự việc cụ thể Sở thị cũng không rõ, hình như là nói vợ cả của chi trưởng nhà họ Tiết vô lễ với Minh Hoàn, làm cho Mục Vương điện hạ – cái gã hung thần ác sát đó cho người g.i.ế.c rồi.

Sở thị đã nghe nói về một vài chuyện của Mục Vương.

Bà ta thấy con dâu không vừa mắt, tự nhiên cũng không hề yêu thích Minh Hoàn, nhưng hoàn toàn không ngờ được, cũng không biết Minh Hoàn nhặt được vận may ở đâu mà lại được Mục Vương điện hạ để mắt tới.

Cho dù Sở thị vừa thấy Minh Hoàn là nhớ tới đứa con dâu Tiết thị mà ngày xưa mình không hề thích, nhưng bà ta cũng không thể không tỏ ra vui vẻ hòa nhã.

Bà ta thích Minh Ly hơn Minh Hoàn, bởi vì Minh Ly là cháu trai, Minh Hoàn là cháu gái.

Bây giờ, Sở thị không thể không thay đổi quan niệm.

Bà ta là mẹ đẻ của Minh Trường Phong, là bà nội của Minh Hoàn, nhưng lại không có một chút xíu quan hệ nào với Mục Vương Lưu Đàn.

Nghe nói Mục Vương g.i.ế.c người không ghê tay, đến lúc đó Mục Vương lật lại chuyện cũ, bí mật ngáng chân bà ta, thần không biết quỷ không hay có khả năng là bà ta sẽ không còn mạng nữa.

Vả lại, Sở thị nghe nói, sính lễ Lưu Đàn đưa tới cực kỳ quý giá nhưng cũng không đưa cho bà ta quản lý.

Bà ta nhìn mà thèm.

Sở thị gặp Minh Hoàn thì hòa nhã hơn lúc bình thường rất nhiều:

“Hoàn Hoàn à, ngồi xuống đi.

Đoạn đường này, chắc là cháu vất vả rồi.”

“Cũng không vất vả ạ,” Minh Hoàn nói, “Cháu tới nhìn xem thân thể lão phu nhân có mạnh khỏe không, làm tròn chữ hiếu.

Bây giờ thấy lão phu nhân nét mặt rạng rỡ, ngồi một lát rồi cháu phải đi tới chỗ cha cháu nữa ạ.”

Sở thị chỉ cho là tính tình Minh Hoàn mềm mỏng, cho dù trước đây có đắc tội thì bà ta nói mấy lời xoa dịu là có thể kéo lại quan hệ của hai người.

Dù sao, đây cũng là cháu nội bà ta.

Nhưng lại không giống như Sở thị tưởng tượng.

Mặc kệ Sở thị nói cái gì, Minh Hoàn đều trước sau như một khách sáo mà xa cách, cũng không dễ thân cận chút nào.

Minh Hoàn nhìn như yếu đuối, thực ra là trong nhu có cương.

Trong lúc nói chuyện Sở thị đụng phải mấy cái đinh mềm nên cũng cảm thấy mất mặt, rất nhanh thì để cho Minh Hoàn đi về.

Trên đường đi, Sào Ngọc nói: “Tiểu thư ơi, trước đây lão phu nhân để người chịu nhiều oan ức như vậy, người cũng không thể bị bà ấy dỗ vài câu ngon ngọt là đã bị lừa về đâu ạ.”

Minh Hoàn dĩ nhiên là biết.

Nàng hiểu rõ mẹ mình đã từng bị Sở thị ức h**p thế nào, nàng sẽ không tha thứ.

Minh Ly và Minh Trường Phong đang bàn chuyện với khách.

Minh Hoàn đi qua đó lúc này có phần không thích hợp, nàng bèn đi tới tàng thư các.

Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, trong tàng thư các tuy âm u, nhưng không cho phép mang theo đèn vào.

Sào Ngọc đi theo Minh Hoàn học được một ít chữ, Minh Hoàn không muốn để cho nàng ấy biết mình xem sách gì, nên căn dặn Sào Ngọc chờ ở bên dưới.

Nàng vội vã đi đến tầng hai.

Đang lật xem trong một đống sách thuốc thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động:

“Hoàn Hoàn đây là muốn đi làm nữ đại phu à?”

Minh Hoàn quay đầu lại: “Điện hạ!”

Lưu Đàn sao… sao luôn xuất quỷ nhập thần như vậy?

Minh Hoàn khẽ thở ra một hơi rồi nói: “Điện hạ, sao ngài lại ở chỗ này ạ?”

Cửa sổ của tàng thư các rất nhỏ, ánh sáng không thể xuyên vào.

Lưu Đàn đang mặc áo bào màu mực đen, dáng người cao to.

Hắn đứng chắp tay sau lưng: “Theo dõi nàng đó.”

Chỗ này có tầng tầng giá sách, không gian nhỏ hẹp, cũng có nhiều bụi, có phần khép kín, cũng có chút cảm giác áp bách.

Lưu Đàn mỉm cười nói: “Hoàn Hoàn này, nàng có cảm thấy chúng ta như đang yêu đương vụng trộm không?”

Minh Hoàn: “…”

Nàng đem sách nhét trở lại: “Điện hạ, ngài đừng nói đùa nữa.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.