Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 68
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:21
Sau khi Lưu Đàn đi ra, thuộc hạ cũng đã quay lại.
Đối phó với cha của Điền Vũ Vận thực ra cũng không tốn nhiều sức.
Thuộc hạ của Lưu Đàn dẫn theo vài người tới, cha của Điền Vũ Vận thấy mấy người này hung ác, trong lòng đã khiếp đảm.
Thuộc hạ lại mang ra tên của Mục Vương ra, cha của Điền Vũ Vận sợ ngay, vội vàng xin lỗi rồi bỏ đi.
Ban đầu, cha của Điền Vũ Vận nghĩ người nhà họ Minh đều hiền lành, nếu đã hiền thì có thể vơ vét bao nhiêu thì vơ vét bấy nhiêu.
Hắn cũng nghĩ đến Mục Vương, cho nên không dám làm ầm ĩ ở cửa chính, chỉ làm ầm ở cửa hông, cũng không để cho sự việc huyên náo quá lớn.
Không ngờ, mặc dù là vậy, vẫn kéo người của Mục Vương tới.
Ngày lành của Minh tiểu thư mà đổ m.á.u cũng không tốt.
Thuộc hạ của Lưu Đàn cũng không có ra tay, chỉ đuổi người đi rồi quay trở lại.
Sau khi nghe xong, Lưu Đàn gật đầu: “Lần sau còn dám tới nữa thì lập tức g**t ch*t ném ra ngoài.”Thuộc hạ gật đầu: “Bẩm điện hạ, sáng sớm lúc đi ra ngoài thì có chim bồ câu đưa thư báo, nói là Thế tử của Hiến Vương cùng với Sở tam công tử đã tới năm mươi dặm bên ngoài cổng thành.
Giờ này, hẳn là đoàn người Hiến Châu cũng đã đến nơi rồi ạ.”Trong con ngươi sắc bén của Lưu Đàn lóe lên một tia lạnh lẽo: “Bây giờ đi về.”Chờ tới lúc trở lại phủ Mục Vương, con trai thứ hai của Hiến Vương là Sở Tinh Tế, cũng chính là Thế tử hiện tại cùng với con thứ ba của Hiến Vương Sở Tinh Trạch đã đến rồi.
Vị trí thế tử vốn là của hai người con trưởng, đáng tiếc người anh cả phía trước không cẩn thận uống rượu say rơi xuống nước nên đã qua đời.
Người Hiến Châu bàn tán ồn ào sau lưng, đều nói là Sở Tinh Tế làm hại, bởi vì Sở Tinh Tế được lợi nhiều nhất, thường ngày lại không hòa thuận với anh cả, nhưng Lưu Đàn lại biết, không phải là Sở Tinh Tế làm những chuyện này.
Kẻ âm thầm ra tay, là Sở Tinh Trạch.
Sở Tinh Trạch này tâm kế thâm sâu, thủ đoạn độc ác, ngoài mặt thì hiền lành điềm đạm, trên thực tế lại có lòng ghen tỵ và trả thù cực cao.
Hắn lại giỏi ngụy trang, tuyệt đối không thể coi thường.
Người làm trong phủ báo với Lưu Đàn, nói là hai vị công tử từ Hiến Châu tới đều đang ở chỗ Thái phi.
Thái phi xuất thân từ Hiến Châu, là em gái của Hiến Vương hiện tại nên đương nhiên bà quý mến hai đứa cháu này.
Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch ngồi hai bên Thái phi.
Hôm nay Mục thái phi mặc áo bào thêu hoa tròn màu xanh, tinh thần xem ra rất tốt.
Bà kéo tay Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch nói chuyện hồi lâu.
Sở Tinh Tế cười nói: “Cô ơi, trước đây cô còn lo cho anh họ, nói là đàn ông con trai nhà khác, nhược quán là đã lấy vợ rồi, còn hắn thì vẫn chưa kết hôn, ngay cả phụ nữ cũng không nhìn thêm mấy lần, đúng là khiến cho người ta lo lắng.
Bây giờ anh họ sắp sửa thành thân, cô cũng có thể yên lòng rồi ạ.
”Mục thái phi cười ha ha, bà đã vui vẻ một thời gian rồi: “Tuy rằng không so được với cháu, đã có hai đứa con trai, nhưng Lưu Đàn đồng ý thành thân là cô đã vui lắm rồi.”
Sở Tinh Tế nói: “Hai năm nữa, chắc chắn là cô cũng được bế tiểu thế tử đấy ạ.”Lúc Lưu Đàn đi vào thì nghe được bọn họ đang nói những cái này.
Kiếp trước Lưu Đàn cũng không muốn có con.
Một là vì Minh Hoàn không thích hắn, hắn sợ Minh Hoàn ghét con của hai người, để cho đứa trẻ có một người mẹ oán hận mình, còn không bằng không có còn hơn.
Hai là sinh con phải trả giá quá lớn, rất nhiều phụ nữ đều c.h.ế.t ở cửa ải này, Lưu Đàn căn bản không nỡ để Minh Hoàn chịu khổ như vậy.
Minh Hoàn cũng từng không cẩn thận mà có thai, đáng tiếc sức khỏe của nàng không tốt, quanh năm buồn phiền, gió thổi qua đã ngã.
Cái thai được hơn hai tháng, lúc Lưu Đàn với nàng tranh chấp làm nàng tức giận.
Nàng bị tức đến ngất ngay tại chỗ, sau đó đứa bé cũng không còn.
Lúc đó Lưu Đàn thật sự không biết, bản thân Minh Hoàn cũng chưa từng có thai nên cũng không biết.
Về sau Minh Hoàn bệnh nặng một trận, bởi vì chuyện này, Lưu Đàn cũng không muốn nàng mang thai nữa.
Nếu kiếp này Minh Hoàn bằng lòng, Lưu Đàn có thể cân nhắc muốn có một đứa con, nhưng đáy lòng hắn vẫn không muốn một cây cải nhỏ tới cướp đoạt yêu thương mà Minh Hoàn dành cho một mình hắn.
Lưu Đàn vào cửa, cười nói: “Tinh Tế, Tinh Trạch, hai đứa cũng tới rồi.”Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch quay đầu lại, chắp tay cười nói: “Biểu ca.”Lúc còn trẻ Mục thái phi chính là một mỹ nhân.
Hai người Sở Tinh Tế và Sở Tinh Trạch dáng dấp khá khôi ngô, nhất là Sở Tinh Trạch, mặc dù tướng mạo gầy yếu chút, dường như sức khỏe không được tốt, có cảm giác lực bất tòng tâm, nhưng nét mặt quả thực mê hoặc người khác.
Lưu Đàn lại không cảm thấy dáng dấp Sở Tinh Trạch đẹp hơn mình.
Sở Tinh Trạch có chút nữ khí, Lưu Đàn thì lại có khí phách đàn ông, hắn vẫn cảm thấy Minh Hoàn thích mình thế này hơn.
Ngoài mặt, Lưu Đàn vẫn giống như trước cười vui vẻ xem Sở Tinh Trạch là anh em: “Thái phi cứ nhắc mãi tới hai đứa, cũng ngóng trông hai đứa sớm tới đây đấy.”Sắc môi Sở Tinh Trạch tự nhiên hiện lên chút nhợt nhạt, con ngươi là màu hổ phách, thoạt nhìn ấm áp như ngọc.
Hắn nhếch môi cười nói: “Cũng là muốn đến đây cho nên bọn em mới tới sớm trước.
Chẳng biết vì sao anh họ muốn lấy con gái của một gia đình bình thường, rõ ràng hoàng thất có tới mấy vị công chúa cơ mà.”Sở Tinh Tế cũng nhìn về phía Lưu Đàn.
Lưu Đàn khẽ cười nói: “Con gái nhà họ Minh tính tình dịu dàng, ta khá thích.”Đáy lòng Sở Tinh Trạch xẹt qua chút khinh bỉ.
Hóa ra kẻ thô lỗ cũng thích một cô gái dịu dàng, không sợ chơi đùa c.h.ế.t người ta sao? Bởi vì xuất thân của mình, cho nên Sở Tinh Trạch càng thích những thủ đoạn chơi đùa trong bóng tối hơn, không thích quang minh chính đại.
Đối với Lưu Đàn, hắn khinh thường nhưng lại thèm muốn.
Khinh thường con người Lưu Đàn, cảm thấy Lưu Đàn cũng không có chỗ nào bằng mình, nhưng lại thèm muốn tất cả mọi thứ mà Lưu Đàn có.
Hắn là con vợ lẽ, nhưng Lưu Đàn là con một, cho nên, tính tình Sở Tinh Trạch méo mó, khát khao bò lên trên.
Lưu Đàn căn bản sẽ không hiểu.
.
.
.
Hôn sự sắp tới, đáy lòng Minh Hoàn cũng có chút căng thẳng.
Sào Ngọc cũng nhìn ra hai ngày này Minh Hoàn có chút lơ đãng.
Buổi tối nàng đi cùng Minh Hoàn tới hội hoa đăng ngắm đèn, thả lỏng tâm tình một chút.
Minh Hoàn bảo Minh Ly đi cùng.
Nàng đeo mạng che mặt, Minh Ly đứng bên cạnh nàng.
Hai người đều mặc áo trắng, mặt mày giống nhau, vừa nhìn thì đã biết là hai anh em.
Minh Hoàn mua một ít đồ chơi lặt vặt ở chợ đêm.
Đột nhiên trời đổ mưa, Minh Hoàn và Sào Ngọc chạy vào trong đình tránh mưa, Minh Ly thì đi tới cửa hàng mua ô, để Minh Hoàn đứng đó chờ.
Bất chợt cũng có một đoàn người đi tới tránh mưa, Minh Hoàn và Sào Ngọc tự động lui ra nhường đường.
Người đàn ông dẫn đầu bị thấm ướt nước mưa, sắc mặt hắn nhợt nhạt, tóc đen xõa xuống.
Hắn mặc áo bào màu trắng, bởi vì nước mưa, lông mày hắn đen nhánh lại có vẻ càng thêm đen hơn.
Minh Hoàn cũng không nhìn thêm nữa.
Sở Tinh Trạch vốn đi ra ngoài dạo chơi, ngắm nhìn phong cảnh con người Mục Châu thay đổi, không ngờ giữa đường lại đổ mưa, hắn không có ô nên tạm thời đi vào trong đình tránh mưa.
Hắn hiển nhiên là liếc mắt đã nhìn thấy trong đình có một cô gái đeo mạng che mặt.
Hắn thích áo trắng, giống như áo trắng mà hắn thích mặc đây, người cũng có thể mặc ra chút ý vị cũng không nhiều.
Cô gái mặc áo trắng này xem ra tuổi tác không lớn, vẫn chỉ là một thiếu nữ, trang điểm kiểu thiếu nữ, dù cho lụa trắng che mặt, cũng có thể nhìn ra chút không tầm thường.
Sở Tinh Trạch nhìn thêm hai lượt.
Lúc này, mưa đã nhỏ đi, Minh Ly đang che ô, trong tay thì cầm hai cái ô khác, nhanh nhẹn đi tới.
Hắn đi vào trong đình, khép ô lại rồi nói với Minh Hoàn: “Bây giờ mưa nhỏ đi rồi.
Anh thấy trong chốc lát cũng không tạnh được đâu, trên đường có nước, anh sai người hầu về nhà cho người đánh xe ngựa tới đây, Hoàn Hoàn cứ chờ một lát.”Minh Hoàn gật đầu, cười nói: “Dạ em nghe theo lời anh cả.”Bởi vì giọng nói êm tai dễ nghe này, Sở Tinh Trạch nhìn về phía Minh Hoàn lần nữa.
Cô gái áo trắng cùng với công tử áo trắng hình như là anh em, mặt mày có vài phần tương tự.
Công tử áo trắng tuấn tú thế này thì cho dù xấu xí, cô gái này chắc chắn cũng không khó nhìn tới mức nào.
Sở Tinh Trạch nhớ tới anh cả nhà hắn.
Hắn và anh cả cũng có quan hệ tốt, cũng từng thân thiết giống như cô gái áo trắng và công tử đây.
Tốt tới trình độ nào nhỉ, tốt đến mức hắn nói với bất kỳ người nào trong phủ Hiến Vương rằng anh cả là bị hắn hại c.h.ế.t cũng không có ai tin.
Chờ khi xe ngựa tới, Sở Tinh Trạch nhìn theo cô gái đó bung dù lên xe ngựa.
Cô gái đó, nhất định là rất tốt, sẽ không làm ra chuyện giế=t người giống như hắn.