Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 76
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:21
Minh Hoàn ngủ rất say.
Lưu Đàn khẽ nhéo má nàng, rồi lại kéo kéo tai nàng, cuối cùng hắn ấn lên mũi Minh Hoàn.
Hắn phì cười: “Heo con.”
Minh Hoàn đang ngủ ngon thì bị Lưu Đàn trêu chọc như thế, nàng ngái ngủ, miễn cưỡng mở mắt ra: “Điện hạ…”Lưu Đàn cười nói: “Không có gì, không có gì.
Ha ha, Hoàn Hoàn mau ngủ đi.”Minh Hoàn ngủ quá say, đầu óc cũng không mấy tỉnh táo.
Nàng hoàn toàn không ý thức được rằng lúc này Lưu Đàn không nên ngủ chung với nàng.
Nàng cọ cọ vào trong lòng Lưu Đàn: “Buồn ngủ.”Minh Hoàn lại ngủ tiếp.
Minh Hoàn lại thiếp đi rồi nhưng đôi tay bỉ ổi của Lưu Đàn còn không chịu tha cho nàng.
Hắn lén lấy son cùng với bút kẻ lông mày của Minh Hoàn vẽ một cái mặt mèo lên mặt nàng.
Sau khi vẽ xong, Lưu Đàn càng ngắm càng buồn cười.
Hắn run vai cười một lát, sau đó thì ôm Minh Hoàn ngủ.
Ngày hôm sau Minh Hoàn tỉnh lại, cảm thấy trên người ê ẩm.
Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, như là ngủ không được ngon giấc vậy.
Nàng mới định nhúc nhích thì đột nhiên phát hiện ra nửa người trên cùng với hai chân của mình đều đang bị Lưu Đàn gác lên.
Chân Lưu Đàn gác lên chân nàng, cánh tay Lưu Đàn đặt ngang trước n.g.ự.c nàng.
Minh Hoàn có chút hoang mang.
Tối qua rõ ràng nàng không có ngủ chung một giường với Lưu Đàn mà?Lẽ nào ban đêm Lưu Đàn lén chạy về?Nàng nhìn xung quanh, không phải là giường trong phòng ngủ mà là một cái giường nhỏ hơn ở gian ngoài.
Nàng đẩy đẩy cánh tay Lưu Đàn mà đẩy không được.
Minh Hoàn giận rồi.
Chả trách nàng nằm mơ thấy mình bị đè bên dưới một ngọn núi, là vì tên khốn Lưu Đàn này tướng ngủ không ngoan, đang gác lên nàng.
“Điện hạ!”Minh Hoàn cau mày dùng sức đẩy hắn.
Lưu Đàn vốn dĩ cũng ngủ không sâu, lúc Minh Hoàn tỉnh thì hắn cũng đã tỉnh rồi.
Vừa tỉnh lại, Lưu Đàn nhìn thấy cái mặt mèo đêm qua hắn đùa dai vẽ cho Minh Hoàn.
Hắn không nhịn được cười rộ lên: “Hoàn Hoàn à”
Minh Hoàn nói: “Ta sắp bị chàng đè thành tàn phế rồi đây này.”Lưu Đàn xoa bóp cánh tay cho nàng: “Ban đêm lúc ngủ ta trở mình cũng lo sẽ đè bẹp nàng.”
Minh Hoàn mảnh mai quá, bình thường Lưu Đàn không có chừng mực.
Hắn vốn dĩ cũng không phải là một người nho nhã, tùy tùy tiện tiện bóp nàng một cái là có thể bóp gãy cánh tay mảnh khảnh của nàng rồi.
Minh Hoàn khẽ nhắm mắt lại: “Đêm qua, một mình ta đang ngủ yên ổn trên giường, hôm nay tỉnh lại sao đã ở đây rồi?”Lưu Đàn lừa nàng một cách trơn tru: “Sau khi ta thành thân với Hoàn Hoàn thì không thể ngủ một mình được nữa.
Ta nhát gan, ngủ một mình sẽ sợ cho nên mới bế Hoàn Hoàn tới đây ngủ cùng.”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn hơi hé đôi mắt xinh đẹp, liếc nhìn Lưu Đàn: “Chàng nói thật đấy à?”Sợ? Lưu Đàn g.i.ế.c người không ghê tay, buổi tối ngủ một mình mà cũng sẽ sợ sao?Lưu Đàn nói: “Dĩ nhiên là thật.
Lời ta nói còn thật hơn vàng.
Sau này Hoàn Hoàn không được rời khỏi ta, không được để ta ngủ một mình nữa.
Ta yêu nàng, không rời khỏi nàng được.”
Minh Hoàn đột nhiên nghe thấy một chữ “Yêu” từ trong miệng hắn, mang tai không khỏi lặng lẽ đỏ lên.
Nàng di chuyển tầm mắt, không đáp lại.
Ánh mắt Lưu Đàn thoáng chốc lạnh đi.
Có điều chỉ trong thời gian rất ngắn, sau đó, Lưu Đàn lại nói: “Ta thực sự không thể không có nàng.
Hoàn Hoàn, về sau không thể bỏ ta một mình”
Tính Minh Hoàn đơn thuần, những việc đã trải qua cũng không nhiều lắm, hiển nhiên không cách nào lĩnh hội được tình cảm tương tự như Lưu Đàn.
Thực ra nàng khó mà hiểu được tình cảm của Lưu Đàn.
Bởi vì về bản chất Minh Hoàn chính là một người dịu dàng nhưng chậm chạp trong chuyện tình cảm, gần như không có một chỗ nào tương xứng với một Lưu Đàn tràn đầy lệ khí.
Minh Hoàn chỉ coi lời Lưu Đàn là lời nói đùa nhất thời.
Nàng nhẹ giọng nói: “Điện hạ cũng không phải đứa con nít, làm gì mà dính người thế chứ?”Nàng ngáp khẽ một cái, cảm thấy nếu mình còn nằm lì trên giường nữa thì nhất định sẽ không muốn dậy.
Chắc chắn là nàng sẽ ngủ tiếp.
Minh Hoàn nói: “Ta cho thị nữ đi vào rửa mặt chải đầu.
Điện hạ, chàng cũng nên dậy đi thôi.”Lưu Đàn nhìn bóng nàng nhỏ nhắn biến mất trước mắt.
Chưa được một lát, thị nữ phát ra một tiếng hô khẽ, Lưu Đàn bật cười ra tiếng.
Minh Hoàn nhìn thị nữ chỉ lên mặt mình, cho rằng trên mặt mình mọc ra thứ gì, nàng tò mò cầm gương lên nhìn.
Trên mặt nàng bị người ta vẽ ba cái râu thật dài, chóp mũi bị bôi một điểm đỏ, nhìn qua giống như một mèo tinh.
Minh Hoàn: “…”
Lưu Đàn đi tới, ôm lấy vai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn.”
Minh Hoàn đánh một cái lên cánh tay Lưu Đàn: “Đừng chạm vào ta!”Lưu Đàn lại nói: “Thật sự không phải là ta vẽ.”
“Chàng có dám thề không?” Minh Hoàn dùng khăn đã thấm nước nhẹ nhàng chà lau mặt mình.
Còn may không phải là mực nước, lau một cái là sạch, “Chàng thề là không phải chàng vẽ đi.
Nếu nói dối thì một mình chàng ngủ thư phòng một năm.”
Lưu Đàn: “Cái này…”Minh Hoàn đạp lên mu bàn chân Lưu Đàn, giày thêu của nàng xinh xắn lung linh, bên trên có thêu hoa lan, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Minh Hoàn hung hăng nghiền ép hai cái, rồi nói với Lưu Đàn: “Điện hạ, chàng chính là một tên lừa đảo!”Lưu Đàn bất đắc dĩ kéo Minh Hoàn vào trong lòng: “Được, Hoàn Hoàn nói cái gì thì chính là cái đó, được chưa?”Trong vòng nửa tháng sau đám cưới, Sở Tinh Trạch và Sở Tinh Tế vẫn ở lại phủ Mục Vương.
Sở Tinh Trạch vốn định diệt trừ Sở Tinh Tế ở Mục Châu, bởi vì một khi về tới Hiến Châu, Sở Tinh Tế với thân phận là Thế tử tôn quý, cũng không có nhiều cơ hội cho Sở Tinh Trạch xuống tay.
Thế nhưng, các loại các kiểu tính toán Sở Tinh Trạch vạch ra đều thất bại.
Sở Tinh Tế ở trong mắt Sở Tinh Trạch cũng không có khó đối phó thế này, nhưng bây giờ xem ra lại rất khó giải quyết.
Sở Tinh Trạch càng phát hiện ra, cái hòn đá cản đường này nếu không diệt trừ bây giờ thì đợi về tới Hiến Châu sẽ càng khó diệt hơn.
Cùng lúc đó, Sở Tinh Trạch phát hiện hắn thực sự coi trọng Vương phi của Lưu Đàn.
Cũng không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, cũng không phải là vì Lưu Đàn thích người phụ nữ này nên Sở Tinh Trạch mới muốn cướp đoạt.
Trên thực tế, Sở Tinh Trạch chỉ muốn cướp đi thân phận cùng địa vị của Lưu Đàn mà thôi.
Về phần những thứ mà Lưu Đàn thưởng thức, hắn cũng không có hứng thú.
Thế nhưng, Vương phi của Lưu Đàn, thực sự rất hợp ý hắn.
Sở Tinh Trạch bị dung mạo câu hồn đoạt phách của Minh Hoàn làm cho mê mẩn.
Không chỉ như vậy, hắn còn thích tính cách dịu hiền của Minh Hoàn.
Nhưng vẻ dịu hiền này, duy chỉ có lúc đối mặt Lưu Đàn mới có.
Ở trước mặt những người đàn ông khác, Minh Hoàn luôn duy trì khoảng cách.
Sở Tinh Trạch cũng không muốn như vậy.
Cho nên, mấy ngày trước hắn đã gửi một phong thư mật cho người vẫn chưa xuất giá trong kinh thành là công chúa Xứng Tâm.
Bấm ngón tay tính toán, chưa tới một tháng nữa hẳn là công chúa Xứng Tâm sẽ đến Mục Châu.
Đến cùng công chúa Xứng Tâm chắc chắn còn có thánh chỉ của Hoàng đế.
Trong khoảng thời gian này, quận Bình xuất hiện phản loạn, nghe nói là hậu duệ của Văn Vương.
Quận Bình ban đầu không thuộc về Mục Châu mà là do ông nội của Lưu Đàn cướp được.
Mấy thập niên qua đi, sau khi quận Bình trải qua g.i.ế.c chóc thì đã sớm đã trở lại yên bình, bây giờ đột nhiên nhảy ra một hậu duệ của Văn Vương.