Hóa Ra Ta Bị Phu Quân Tính Kế - Chương 87
Cập nhật lúc: 12/09/2025 09:22
Minh Hoàn về tới sân viện mà Lưu Đàn còn chưa trở lại.
Nàng hỏi thị nữ, thị nữ nói vừa nãy công chúa Xứng Tâm dậy rất sớm, ở trên đường gặp được Lưu Đàn.
Hẳn là hai người có lời muốn nói.
Minh Hoàn gật đầu.
Đồ đạc đã thu thập xong cả rồi, nàng cũng không có quá nhiều quần áo, một bọc là có thể mang đi.
Minh Hoàn gọi Sào Ngọc rồi ngồi kiệu đi ra từ cửa sau.
.
.
.
Công chúa Xứng Tâm vất vả lắm mới gặp được Lưu Đàn dĩ nhiên là muốn nói thêm với hắn mấy câu.
Nàng ta vừa gặp thì đã phải lòng Lưu Đàn.
Trong kinh thành cũng có không ít đàn ông vây xung quanh nàng ta, nhưng đám quần là áo lụa đó, đa số đều là một dạng thư sinh trắng trẻo.
Công chúa Xứng Tâm thích người có khí phách đàn ông anh tuấn dũng mãnh như Lưu Đàn hơn.
Nàng ta đã rung động ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Đàn.
Thế nhưng Lưu Đàn chưa bao giờ coi trọng cô công chúa là nàng ta.
Trước đây cũng bởi vì nàng ta dây dưa quá mức, hắn mới làm nàng ta bị thương.
Bên hông Lưu Đàn đeo thanh kiếm, hắn nhìn ả đàn bà th* t*c ăn mặc một màu vàng lóa mắt ở phía trước, đầu lông mày hơi nhíu lại.
Công chúa Xứng Tâm lên tiếng: “Mục Vương, lần này ta tới là mang theo ý chỉ của phụ hoàng.
Phụ hoàng hi vọng chúng ta có thể ở bên nhau.”
Lưu Đàn nói lạnh lùng: “Ta đã có Vương phi rồi.”Công chúa Xứng Tâm nói: “Ta không ngại làm thiếp.
Mặc dù sẽ khiến cho thiên hạ chê cười, nhưng là, Mục Vương, ta không sợ bị chê cười, bởi vì ta vẫn luôn nhớ thương chàng.”Lần này nàng ta thổ lộ rất lộ liễu.
Trong lòng nàng ta thấp thỏm bất an.
Đương nhiên là nàng ta không muốn làm vợ lẽ.
Đường đường là công chúa, sao có thể làm vợ lẽ được, nhưng mà, chỉ cần Lưu Đàn ưng thuận để cho nàng ta vào phủ, tự nhiên nàng ta sẽ có biện pháp đuổi Minh Hoàn đi.
Sở Tinh Trạch đã nói, chỉ cần nàng ta dùng lý do này, ít nhiều gì Lưu Đàn cũng sẽ nể mặt nàng ta.
Dù sao đi nữa, công chúa Xứng Tâm cũng là công chúa của triều Lương, là con gái của hoàng đế.
Trong mắt Lưu Đàn lóe lên một tia chán ghét: “Làm trắc phi của ta? Ngươi xứng sao?”Mặt công chúa Xứng Tâm thoáng chốc trắng bệch.
Bị sỉ nhục thế này, nàng ta có chút khó mà chấp nhận nổi.
Công chúa Xứng Tâm nói: “Ta không xứng ở bên ngươi, lẽ nào Minh thị thì xứng sao? Ta là công chúa, thân phận tôn quý hơn nàng ta.
Ngươi ở bên ta, chúng ta kết thông gia, phụ hoàng sẽ cho ngươi rất nhiều chỗ tốt.”Lưu Đàn ghét nhất là kiểu con gái chủ động theo đuổi ngược thế này.
Hắn lạnh lùng nói: “Ta cũng chẳng hiếm lạ gì lợi ích của các ngươi.
Cái tôn quý của ngươi chẳng qua là hoàng đế cho ngươi.
Ở trong mắt ta, Vương phi của ta còn tôn quý hơn ngươi nhiều.”Công chúa Xứng Tâm bị chọc tức sắc mặt cũng hơi tái đi.
Nàng ta mất hết mặt mũi, cũng không biết nên làm sao phát tiết bất mãn trong lòng.
Trước khi bỏ đi, Lưu Đàn còn nhắc nhở một câu: “Ta khuyên ngươi nên bớt chút động tác đi.
Nếu ngươi dám làm ra chuyện gì tổn thương tới Vương phi, ta nhất định sẽ không để cho ngươi sống mà ra khỏi Mục Châu đâu.”Công chúa Xứng Tâm âm thầm nắm chặt hai tay.
Thực ra nàng ta tin lời Lưu Đàn, chỉ là đáy lòng không quá cam tâm.
Công chúa Xứng Tâm không cam lòng bị Minh Hoàn vượt qua như vậy.
Rõ ràng nàng ta có xuất thân tốt hơn, sẽ mang tới cho Lưu Đàn nhiều thứ hơn.
Minh Hoàn chỉ vẻn vẹn dựa vào gương mặt đó đã cướp mất người mà nàng ta muốn, cướp đi địa vị mà nàng ta muốn, nàng ta cực kỳ không cam lòng.
….
Lưu Đàn về tới nơi ở.
Hắn không biết Minh Hoàn đã dậy chưa.
Có điều, hôm nay nhất định hắn phải thử thăm dò nàng một phen.
Hôm qua, thật sự hắn không nhìn thấu cảm xúc của Minh Hoàn.
Rốt cuộc là nàng ghen hay không ghen đây?Lưu Đàn cảm thấy hẳn là Minh Hoàn thích hắn, nhưng mà trước giờ nàng cũng chưa từng nói ra.
Điều này làm cho lòng Lưu Đàn không chắc chắn.
Theo lý thuyết, hai người xa cách lâu ngày gặp lại, tiểu biệt thắng tân hôn, Minh Hoàn nên thuận theo hắn mới đúng, nhưng nàng vẫn cự tuyệt giống như trước kia.
Điều này khiến cho Lưu Đàn không khỏi nghĩ nhiều.
Lưu Đàn đi vào trong phòng nhưng vẫn không nhìn thấy Minh Hoàn.
Hắn có chút ngạc nhiên: “Vương phi đâu rồi?”Một thị nữ thưa: “Vương phi về nhà mẹ đẻ rồi ạ.
Vương phi nói là nhớ người nhà, một thời gian nữa sẽ trở lại ạ.”Lưu Đàn đột nhiên nhớ tới lời Minh Hoàn nói hôm qua.
Hắn vốn tưởng rằng Minh Hoàn đang nói đùa, kết quả, nàng lại đi thật?Trong nháy mắt Lưu Đàn sa sầm sắc mặt.
Hắn cũng không muốn Minh Hoàn về nhà.
Minh Hoàn đã vào cửa nhà hắn thì chính là người của hắn.
Hắn chỉ muốn Minh Hoàn nhớ hắn thôi.
Nếu Minh Hoàn nhớ người khác, hắn sẽ ghen.
Thị nữ thấy sắc mặt Lưu Đàn không đúng lắm nên vội vàng nói: “Điện hạ không nên nghĩ nhiều à.
Nhất định là Vương phi rất nhớ ngài, có điều mấy ngày gần đây, công chúa Xứng Tâm ở lại trong phủ, mỗi ngày sau khi Vương phi thỉnh an Thái phi xong thì còn phải đi tới chỗ công chúa hầu hạ, cuộc sống cũng mệt mỏi.
Nô tỳ nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Vương phi mà cũng rất đau lòng.
Hẳn là Vương phi về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Vương phi sẽ quay lại sớm thôi ạ.”
Lưu Đàn hơi nheo mắt: “Vương phi còn đi tới chỗ công chúa Xứng Tâm hầu hạ nàng ta? Người hầu trong phủ đều c.h.ế.t hết rồi hả, tại sao cần Vương phi đi hầu hạ?”Thị nữ run bần bật: “Đây là công chúa Xứng Tâm yêu cầu ạ.
Vương phi cũng nói rằng, điện hạ nhờ Vương phi tiếp đãi công chúa Xứng Tâm chu đáo.”
Thực ra thì thị nữ cũng không biết được bao nhiêu, nàng ta chỉ nói ra những điều mình nhìn thấy và nghe được: “Mỗi ngày Vương phi đều phải đi hỏi thăm tình hình của công chúa Xứng Tâm, phải nói chuyện với công chúa.
Công chúa nóng tính, những người Vương phi phái đi hầu hạ đều bị công chúa mắng chửi, ngược đãi.
Vương phi thì lương thiện, lại phải trấn an đầy tớ trong nhà.
Có một lần, nô tỳ thấy Vương phi trở về từ chỗ công chúa Xứng Tâm, vành mắt ấy vậy mà đỏ lên, cũng không biết công chúa đã nói gì với Vương phi ạ.”Lưu Đàn đau lòng c.h.ế.t mất.
Vợ của hắn, đến bản thân hắn còn không nỡ để Minh Hoàn làm mấy việc như là hầu hạ hắn.
Những việc nhỏ nhặt như bưng trà rót nước hay là sớm tối thỉnh an gì đó, Lưu Đàn chưa bao giờ nỡ làm phiền Minh Hoàn.
Hắn cưới Minh Hoàn về nhà, là muốn nàng làm Vương phi.
Hắn muốn đối xử tốt với nàng, cưng chiều nàng, yêu nàng, cho nàng hạnh phúc, chứ không phải để cho nàng chịu khổ phải làm mấy việc của kẻ dưới.
Công chúa Xứng Tâm, ả đàn bà xấu xa kia lại dám bảo Minh Hoàn tới hầu hạ nàng ta, còn dám ức h**p người mà Minh Hoàn phái đi chăm sóc nàng ta nữa —— Lưu Đàn hận không thể đi g**t ch*t công chúa Xứng Tâm ngay bây giờ.
Hắn hơi bình tĩnh lại: “Vương phi rời đi khi nào?”
“Hai khắc trước ạ.”
Thị nữ nói, “Lúc đó điện hạ đang bị công chúa Xứng Tâm chặn đường.
Vương phi đi vội vàng, không kịp nói cho ngài biết.”Lưu Đàn lại vào trong phòng nhìn một lượt.
Hắn phát hiện ra Minh Hoàn đã mang hết quần áo cùng với đồ trang sức mà nàng thường dùng đi.
Rốt cuộc là nàng phải bỏ đi bao lâu, vậy mà còn mang hết cả quần áo đi nữa?Đáy lòng Lưu Đàn nghẹn ngào.