[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 219: Đêm Chong Đèn

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:46

Rốt cuộc Giselle Gibson cũng chấp nhận sự thật rằng mình phải gánh chịu nhân quả của thế giới khi làm một linh hồn sai trái bị kéo tới nơi này. Cô không chỉ chịu nguyền rủa ngay từ lúc mới sinh ra mà số phận đã định sẵn cuộc đời này không lúc nào yên ổn. Chỉ mới mấy năm tiến vào thế giới phép thuật thôi mà cô đã bị đày ải sứt mẻ cỡ này, tương lai còn phải chịu đựng những gì nữa.

Cô bỗng hiểu tại sao Sophia Liu lại muốn m.a.n.g t.h.a.i con của kẻ thù, vì bà ta biết rõ đứa trẻ sẽ bị nguyền rủa, sẽ phải sống một cuộc đời đau thương. Nếu không hành hạ được kẻ thù thì hành hạ giọt m.á.u của kẻ thù cũng được. Bà ta đâu có xem đứa trẻ là con mình, hạ sinh nó ở cái xó xỉnh Muggle nào đó rồi quăng nó cù bất cù bơ, chứ đâu thể ban phát yêu thương hay mong nó được nuôi dưỡng bởi những người thân yêu của bà ta.

Có lẽ nếu không c.h.ế.t vì khó sinh Sophia Liu cũng không thèm bồng bế đứa trẻ đó một lần, cứ để nó lớn lên cô độc, hoang mang tiến vào thế giới phép thuật và thù hận cha mẹ mình. 

Một sự trả thù tàn độc làm sao.

Nhưng số phận cũng thật trêu ngươi. Chính nhờ giọt m.á.u rơi rớt này mà Morgenstern mới có thể thuận lợi sống lại, nếu Sophia Liu biết được chắc sẽ chẳng bao giờ sử dụng bí thuật để m.a.n.g t.h.a.i cô. Gieo nhân nào gặt quả nấy, nhân quả tuần hoàn là vậy.

Thấy Giselle nằm thẫn thờ trên sofa nhìn trần nhà vô định, bà già trong tranh châm biếm: “Nhiêu đó thôi mà không chịu nổi rồi à? Con gái nhà Liu cái gì cũng tốt, chỉ có tâm lý yếu mềm quá, mẹ mi cũng thế...”

“Bà ấy không phải mẹ cháu!”

“Tùy mi thôi, nhận hay không nhận cũng vậy.”

“Tại sao bà lại để Sophia thực hiện cái bí thuật tàn ác đó vậy?”

“Mi không có mắt à? Không nhìn thấy ta chỉ là bức tranh thôi sao? Ta làm sao cản nó được.”

“Vậy tại sao bà lại truyền dạy bí thuật đó cho con cháu của bà? Lấy chồng sinh con đẻ cái thuận tự nhiên không được sao? Tại sao phải làm cho cuộc đời người khác bị nguyền rủa thế này?”

Bà già Liu rít một hơi thuốc, cười nhạo sự ngây thơ của cô gái nhỏ. “Phép thuật không phân chia tốt xấu, là con người sử dụng nó vì mục đích thế nào thôi. Mi nghĩ nếu không có bí thuật của ta, Sophia không thể nào sinh ra mi được ư? Sai rồi, con nhỏ đó có thể làm được mọi thứ mà nó muốn. Không bí thuật này cũng bùa phép kia thôi.”

Rít t.h.u.ố.c xong lại hớp mấy ngụm trà, gác chân thích ý tiếp tục: “Huyền thuật xưa nay đều là nghịch tự nhiên, không có bí thuật sinh nở của nhà Liu thì cũng có của nhà Lee nhà Wang. Nhờ có nó mà gia tộc Liu chúng ta mới thịnh vượng, trở thành huyền thuật sư cho hoàng gia.”

Phù thủy của hoàng gia à...

“Bạn quân như bạn hổ.” (*)

Bà già Liu thở hắt ra: “Câu này mi nói đúng đấy.”

Giselle mở mắt phải, nhìn những sợi dây tơ quan hệ nhân quả đan xen khắp vùng sáng trước mắt, thấy quấn quanh mình là hàng trăm sợi dây màu sắc khác nhau, như thể cô đã là con mồi của con nhện vận mệnh, đã bị nó quấn lấy biết bao nhiêu vòng tơ. Cô vươn tay ra như muốn chạm vào sợi dây, những mong sao có thể điều khiển vận mệnh của mình...

“Chứ bà không nghĩ nghịch thiên sẽ bị thiên phạt ư? Gia tộc sử dụng bí thuật nghịch tự nhiên nên phải chịu trừng phạt của đất trời?”

Bà già gõ cái tẩu t.h.u.ố.c lên bàn đ.á.n.h cốp: “Chó má! Trên trời dưới đất không có thánh thần nào cả, chỉ có con người chúng ta tồn tại giữa đất trời mà thôi. Vận mệnh của mi là do mi quyết định, đừng có khóc lóc sụt sùi sao ông trời đối xử bất công! Còn gia tộc chúng ta bị diệt môn, đơn giản là vì kẻ thù quá mạnh.”

Mắt phải xốn xang, cô thu hồi lại ma thuật bản nguyên, vẫn nằm trên sofa nghe đêm đen thở dài. Thế giới có thể vừa tĩnh lặng đến vậy mà cũng vừa ồn ào đến vậy. Bên tai chỉ có tiếng ve sầu kêu râm ran ngoài cây ngô đồng nhưng trong đầu là hàng trăm suy nghĩ thét gào.

“Bà bảo cháu báo thù cho bà mà không truyền dạy bí kíp cho cháu sao?”

“Mi tỉnh táo nhanh hơn mẹ mi nhiều đó.”

“Bà ấy không phải mẹ cháu!”

“Rồi rồi, đồ con cháu cứng đầu! Kho báu của nhà Liu còn ở Trung Quốc, mi về đó mà tìm.”

Cô chán nản: “Thế còn lâu lắm.”

“Hai năm nữa mi tốt nghiệp rồi?”

“Cháu bị lão mặt cây ghim rồi, không trốn đi được.”

“Bà già này không biết cái cây nào có mọc mặt mũi cả.”

“Cái người mà Sophia Liu cháu mấy đời của bà tới c.h.ế.t cũng phải nguyền rủa đó.”

Bà già cay độc bật cười: “Cha mi đó hả?”

“Lão ta không phải cha cháu!” Giselle ngồi bật dậy, “Bà mà nói vậy một lần nữa là cháu đem bà vào lại hầm Runeswiz đó!”

“Sự thật là sự thật, mi có chấp nhận hay không thì cũng vậy thôi.”

“Bà nói giống y xì con ma nhà Ravenclaw.”

“Hồn ma nữ tu Sister Motta đó hả?”

“Bà ở đây sao bà biết...” Ờ mình ngáo ghê, chắc Sophia kể cho bà ta. Cô chán nản lại quăng người lên sofa, nằm gác tay lên trán vô định.

Phòng khách căn nhà cũ Liu tối om, không gian chỉ còn vẳng lại tiếng rít t.h.u.ố.c của bức tranh già. Lần đầu tiên biết có thế giới phép thuật như Harry Potter tồn tại, dù có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cô gái cũng không thể tưởng tượng ra được có ngày mình sẽ nằm ở một căn nhà xa lạ, trả treo với một bức tranh nghiện t.h.u.ố.c để g.i.ế.c thời giờ, sau khi phát hiện ra mình thuộc dòng dõi của tay phù thủy đã g.i.ế.c c.h.ế.t cha mẹ thân yêu của mình.

Tiểu thuyết tréo ngoe đến thế là cùng.

“Ở Anh này cũng có bảo vật, chỉ sợ mi không dám tới lấy thôi.” Giọng bà già Liu chuyển sang dụ dỗ, trong vài phần trăm giây cô nhớ lại giọng điệu của mặt cây lần hắn dụ dỗ cô Crucio lên tóc bạch kim. Lần đó dù bị ảnh hưởng bởi chiết tâm cô vẫn đủ tỉnh táo để đẩy lão ra, thà nhận đau đớn về mình còn hơn làm hại đến cậu nhóc. Ấy thế mà chỉ vài năm ngắn ngủi, cũng là người đó không hề do dự tra tấn cô.

“Nè mi giả bộ ngủ đó hả?”

“Bà nói thế dĩ nhiên cháu không dám lấy rồi.”

Tiếng tẩu t.h.u.ố.c lại cộp cộp trên bàn: “Đồ nhát cáy! Thỏ c.h.ế.t nhát! Sao con cháu chẳng thừa hưởng được đức tính nào của ta vậy.”

“Thì rõ là cháu sống hèn mà.”

“Bảo vật đó có thể cứu mạng mi đấy.”

“Nhưng còn mạng để xài không đã.”

“Chỗ đó không nguy hiểm tới vậy đâu.”

“Bà mới nói xong...”

“Nếu cái đầu mi còn xài tốt...”

“Không, đầu cháu bị tổn thương rồi, không xài được đâu.”

Thế là bà lão bực bội nhảy xuống ghế, dí mặt sát khung tranh mà mắng mỏ: “Bà lão ta chỉ mi cách gia tăng sức mạnh để mi bớt bất lực mà khóc lóc ỉ ôi, vậy mà mi cũng không chịu nữa à? Mấy sợi dây thần kinh não của mi bị ai thắt ngược hay gì?”

“Bà làm như bà tốt lắm vậy. Có đồ tốt sao bà không chỉ Sophia Liu lấy đi?”

“Thứ đó không phải ai cũng xài được.”

“Vậy sao bà chắc chắn cháu xài được?”

“Vì ta biết cách dùng nó đồ con cháu vô tri! Mi thôi hỏi đổng mà tập trung vào vấn đề đi!”

“Thì cháu trả lời rồi đó, cháu không lấy đâu.”

“Tức c.h.ế.t bà lão này rồi! Con cháu bất hiếu!”

“Cháu không phải con cháu bà, cháu không cần hiếu thuận với bà.”

“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà.” Bà già Liu lắc đầu ngồi lại lên ghế.

“Chứ không phải diệt môn đã là gia môn bất hạnh rồi sao?” Cô móc mỉa.

“Mi...” Bức tranh thở phì phò tức giận, “Mi chỉ giỏi nằm đây trả treo với bà già vô dụng thì có nghĩa lý gì? Mi yếu đuối bất lực trước cuộc đời mi, không chịu tìm cách giải quyết vấn đề mà cứ chúi đầu xuống đất, giờ thì nằm đây thù hằn với bức tranh xa lạ. Đồ thất bại khốn khiếp!”

Ấy vậy mà cô gái bật cười, một nụ cười tự trào chua chát. Đúng quá mà, bà già trong tranh nói đúng quá cô đâu thể phản bác. Giselle Gibson là kẻ thua cuộc hèn nhát, một nửa bất hạnh của cuộc đời cô là do khách quan tạo thành nhưng nửa còn lại là do cô hèn nhát trốn tránh.

Dẫu vậy, dũng cảm đâu phải nói có là có được. Bùa cổ vũ hay t.h.u.ố.c khích lệ đều có thời hạn, sự can trường phải xuất phát từ chính trái tim sư tử quả cảm. Còn cô, cô vốn chỉ là một con người bình thường, sống lâu hơn người khác vài năm đâu có nghĩa sẽ dũng cảm hơn được. Cô sợ hãi thế giới, sợ hãi với bi kịch cuộc đời, không dám chịu trách nhiệm với chính lựa chọn của mình. Những ngày đầu luyện bùa Diffindo cô còn sợ đau rát chảy máu, đ.á.n.h Bombarda nghe tiếng nổ đùng đoàng còn giật mình. Nhìn đám nhện ở Rừng Cấm bị lửa Incendio nướng thui còn thấy xót xa.

Cô gái chạy xe trên đường gặp t.a.i n.ạ.n giao thông không dám ngó lại, bị bắt nạt ở trường cũng chỉ im lặng chịu đựng. Một con người bình thường với kỳ vọng cuộc đời bình thường, vậy mà số phận lại lạnh lùng đẩy cô vào mạng nhện nguy hiểm, bắt cô phải sống c.h.ế.t hết mình. Thế giới này kỳ vọng ở nơi cô quá nhiều. 

Kẻ sống mòn đâu thể ngủ một đêm là hóa thành người chiến binh dũng cảm xông pha được.

“Bà nói bảo vật đó ở đâu trên nước Anh này?”

“Ngân hàng Gringotts.”

“F*ck! Bà biết đó là một...”

“...một trong hai nơi an toàn nhất thế giới phù thủy. Mi khỏi nói, bà già này không lạc hậu.”

“Tại sao bảo vật của bà lại ở Gringotts?”

“Chỉ là bảo vật thôi, không phải bảo vật của ta.”

“What the f! Bà kêu cháu đi cướp ngân hàng ăn cắp đồ của người khác á?” 

Giselle thấy cuộc đời mình càng ngày càng hoang đường. Phép thuật vốn dĩ không theo logic khoa học bình thường, nhưng ít ra nó có nền tảng lý luận. Có rồng lửa có phượng hoàng, có mấy con ma biết chọc ghẹo mua vui, có chổi biết bay có cây hoa biết tấn công người đã đành. Nhưng rồi cô tiếp xúc với thứ gì nữa? Với một ma thuật số huyền ảo c.h.ế.t tiệt gọi là quan hệ cộng sinh của bộ tứ 7 cố-ngẫu, với một kẻ có thể sống kí sinh trên cây rồi sau đó thực sự đội mồ sống dậy, với thứ bí thuật m.á.u có thể làm cho người phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i mà không cần thụ tinh...

Còn giờ cô đang nghe một bức tranh biết nói xúi giục mình đi cướp ngân hàng do mấy con yêu tinh tai dài mũi khoằm bảo vệ hàng trăm năm.

“Cướp lại của kẻ cướp thôi. Thứ đồ đó vốn của hoàng gia, ta tận mắt chứng kiến đám yêu tinh đó cướp đi. Mi lấy được thì thành của mi.”

“Nếu nước bạn bị mất cổ vật nào đó, hãy tìm ở bảo tàng Anh.” (**)

“Mi vừa nói cái gì vậy?”

“À cháu lảm nhảm thôi. Tóm lại thứ đó là thứ gì mới được?”

Bà già ngồi tréo nguẩy trên ghế ra lệnh: “Lại gần đây.”

Cô bĩu môi: “Nơi này có ai đâu, ra vẻ bí ẩn làm gì.”

“Mi không lết cái lỗ tai lại đây thì thôi khỏi.”

“Rồi rồi,” càm ràm đứng dậy, chậc mới nằm có mấy tiếng mà đau lưng quá.

Tới gần bức tranh, bà lão cũng nhảy xuống ghế, đứng sát rạt mà thì thầm như muỗi kêu: “Là bản đồ tiết điểm ma thuật cổ. Nó có một lần đưa mi độn thổ tới một tiết điểm trong bản đồ.”

Giselle cảm thấy mình lại mù tiếng Trung rồi. Từ vựng nghe được nhưng không thể hiểu được. “Tiết điểm là gì? Ma thuật cổ lại là cái gì? Như chữ Runes cổ á hả?”

Bà Liu ngồi lại ghế, cô thấy hình như bà lão cố tình đi tới đi lui từ cái ghế đến mặt tiền bức tranh để xương cốt bớt thoái hóa đi thì phải. Chứ ngồi một chỗ trên ghế cũng được mà mắc gì cứ phải đứng lên ngồi xuống chi cho mệt. “Khi nào mi biết thì mi sẽ biết. Những thứ đó biết sớm chỉ gây hại cho mi mà thôi.”

Cô gái chưng hửng, thấy như bị bà lão lừa đảo. “Bà kêu cháu cướp ngân hàng Gringotts để lấy cái thứ mà cháu còn không biết nó là gì á?”

“Thứ đó có lợi cho mi. Mi nghe lời người lớn dạy bảo một lần không được à?”

“Không.”

“Thế thôi tùy mi. Bộ xương già của ta không việc gì phải mua dây buộc mình.”

Vậy nói chuyện cả đêm hóa công cốc à.

--------

(*) 伴君如伴虎   bàn jūn rú bàn hǔ

Âm Hán Việt: Bạn quân như bạn hổ.

Nghĩa: Đồng hành với vua như đồng hành với hổ.

Selly vừa nghe nói nhà Liu là phù thủy phục vụ vua chúa Trung Quốc thì bình luận là được vua ưu ái cũng nguy hiểm lắm chứ không vinh quang gì.

Lưu ý vẫn đang nói chuyện bằng tiếng Trung.

(**) Câu này Selly tự nói bằng tiếng Việt nên bà bức tranh nghe không hiểu. Còn tại sao có câu này bằng tiếng Việt các bạn có thể tìm hiểu thêm.

(***) Tựa đề chương lấy từ bài Huyền Thoại Mẹ của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:

"Đêm chong đèn ngồi nhớ lại

Từng câu chuyện ngày xưa

Mẹ về đứng dưới mưa

Che đàn con nằm ngủ..."

Ý chỉ đêm không ngủ một già một trẻ nói chuyện xưa.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.