[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 220: Tiếp Dẫn Mua Sắm Ở Hẻm Xéo (1)

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:46

“Gửi trò Giselle Gibson,

Ban liên lạc học sinh gốc Muggle gửi thư này nhờ trò hỗ trợ tiếp dẫn một học sinh năm 1 mua sắm ở Hẻm Xéo vào ngày 2/8 tới đây. 

Việc giúp đỡ các học sinh gốc Muggle mới nhập học là truyền thống của Ban và đàn anh đàn chị đi trước, nhằm thể hiện tinh thần đoàn kết tương thân tương ái.

Mong sớm nhận hồi âm của trò.

Kính thư,

Amy Trujillo 

Phó Ban liên lạc học sinh gốc Muggle”

----

Đó là một góc phố y hệt những góc phố khác ở London, đông đúc nhộn nhịp, những công dân ăn mặc tươm tất bước chân vội vàng lướt qua các cửa tiệm, họ cũng vội vã lướt qua hai lớn một nhỏ đang đứng hoang mang trước cửa hàng cafe Highlands Coffee nằm bên cạnh cửa hàng điện tử. 

Người đàn ông cao gầy, mái tóc nâu sẫm được vuốt keo gọn gàng chứng tỏ chủ nhân rất chú ý ngoại hình, hơi nhíu mày nhìn vào tờ giấy đang cầm trên tay rồi nhìn lên địa chỉ để đối chiếu. Đứng sát bên anh, người đàn ông da đen già dặn hơn, mặc áo len cashmere, quần jeans tối màu và một chiếc đồng hồ đeo tay đơn giản. Người này thậm chí còn nhíu mày sâu hơn:

“Anh đã bảo em đừng tin lời bọn bịp bợm đó mà. Thời giờ lừa đảo nhan nhản ra.”

“Chúng ta đã nói chuyện này biết bao lần rồi anh Marc à,” người nam da trắng trẻ hơn nhẹ nhàng đáp. “Chưa tới giờ mà, chờ thêm chút đi.”

“Hẹn 9 giờ còn gì?”

“Kém 2 phút nữa.”

Marcus càu nhàu gì đó về vấn đề thời gian nhưng nhìn xuống cô con gái nhỏ buộc tóc hai bím, đang vô cùng háo hức ngó nghiêng của mình thì tự nhủ kiên nhẫn thêm vài phút cũng chẳng mất mát gì.

Nhưng chỉ ba hơi thở sau, một giọng nói trẻ bỗng vang lên ngay sát cạnh họ. “Xin chào, gia đình Thompson đây phải không ạ?”

Và hệt như tình cảnh năm xưa, hai vị phụ huynh cũng bất ngờ hô lên nho nhỏ. 

“Trò Lila Thompson và phụ huynh phải không?” Giselle cúi đầu mỉm cười với bé gái mắt thì hào hứng nhưng lại nép sát chân cha mình. “Em là Giselle Gibson, sắp lên năm 6 trường Hogwarts, đại diện Ban liên lạc học sinh gốc Muggle đến tiếp dẫn gia đình mua sắm ở Hẻm Xéo.”

“Chào em Gibson,” người nam trẻ hơn nở nụ cười nhẹ nhàng, có vẻ tỉnh táo nhanh hơn người nam da đen chững chạc bên cạnh. “Tụi anh là Oliver và Marcus Thompson, là phụ huynh của Lila.”

Hai người đàn ông đều lịch sự bắt tay Giselle, họ cứ tò mò nhìn làm cô không được tự nhiên.

“À chúng ta di chuyển vào trong đi, không nên đứng chắn đường thế này,” cô gái xoay người bước vào một cái quán cực kỳ tồi tàn như 100 năm rồi không sửa sang lại, nằm giữa Highlands Coffee và cửa hàng điện tử, như thể vừa chen lấn không gian mà xuất hiện nơi đây vậy.

Cô bé Lila chạy theo vào ngay làm hai vị phụ huynh buộc phải dời bước một cách đầy dè dặt.

Cái Vạc Lủng vẫn y xì đúc trong trí nhớ của cô, chỉ khác là 14 tờ truy nã tội phạm to tướng dán trên tường đập ngay vào mắt, và cũng đập ngay vào mắt hai vị khách Muggle.

“Từ từ chờ chút,” Marcus dừng lại chăm chú đọc mấy tờ truy nã, cố tập trung vào thông tin chứ không phải kỳ quan hình người chuyển động. Người đàn ông đẹp trai tên Oliver cũng đứng lại cùng xem, nhưng có vẻ thích thú trước hình một người phụ nữ hất cằm nở nụ cười vô cùng quyến rũ với mình.

Cô bé Lila không đứng tới bảng thông báo, nên ngóng qua nhìn mấy ly bia bơ rỗng được ông chủ quán Artie phẩy tay kéo bay về phía quầy.

“Tại sao phép thuật có nhiều tội phạm truy nã vậy?” Marcus chau mày hỏi. “Bộ Pháp thuật có phép thuật vẫn không bắt được chúng sao?”

“Vì mấy tội phạm này cũng có phép thuật rất mạnh,” Giselle đành phải đáp, “Có một vụ vượt ngục hàng loạt...”

“Họ cũng có nhà tù à?”

“Vâng, có nhà tù có tù nhân có cảnh sát.”

Từ cảnh sát làm hai người Muggle nhìn lại. “Có cảnh sát á?”

“Well, gọi là thần sáng, nhưng nhìn chung vai trò giống cảnh sát.” Cô lựa lời, “Chúng em có Bộ Pháp thuật mà, tất cả các ngành nghề đều có.”

Thật ra cũng không phải tất cả, nhiều ngành Muggle đã có mà chưa phổ biến vào cộng đồng phép thuật, nhưng cứ nói tóm lại vậy đi.

Có vẻ lời này đủ sức trấn an phụ huynh, họ thôi không nhìn 14 tờ truy nã nữa, chuyển sang đ.á.n.h giá không gian quán. Chủ yếu là Oliver tỏ ý không hài lòng với cách bày trí sơ sài của quán.

Nỗ lực cứu lấy mặt mũi của thế giới phép thuật, Giselle sốt sắng: “Quán Cái Vạc Lủng này có từ lâu rồi, vì là trạm đáp đầu tiên của Hẻm Xéo nên ai muốn tới Hẻm Xéo cũng phải đi qua đây hết.”

“Hẻm Xéo? Chỗ chúng ta chuẩn bị đến phải không? Mua đũa phép sách phép cho Lila.” Vẫn là người nam tên Oliver hỏi.

“Vâng, Hẻm Xéo là khu phố mua sắm của phù thủy khắp nước Anh,” vừa nói vừa dẫn đoàn bước ra cửa hông, đến một khoảnh đất nhỏ chỉ có mấy cái thùng rác và một bức tường gạch đá.

“Theo như em nói vậy là còn phù thủy ở các nước khác nữa à?” Marcus rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Vâng, nước nào cũng có phù thủy cả, ít hay nhiều thôi.” Cô rút đũa phép ra, gõ lên mấy viên gạch trước cái nhìn chăm chú của đoàn ba người. Họ đều tập trung vào cây đũa bằng gỗ đen chỉ hơi dài hơn đũa ăn của người châu Á.

Nhưng trước khi họ kịp nói gì thì bức tường đá vậy mà động đậy, những viên gạch tự động bung ra hai bên, rạch ra một cái miệng ở giữa và từ từ mở rộng... cho đến khi bức tường biến mất, để lộ một không gian choáng ngợp của nào người nào thú nào cửa hàng cửa hiệu.

“Chào mừng đến với Hẻm Xéo,” Giselle tự hào nói. Năm năm trôi qua rốt cuộc cô cũng có cơ hội nói câu này với một cô bé nhỏ đang tràn ngập chờ mong với thế giới kỳ ảo huyền bí mà mình sắp dấn thân.

Sao nỡ làm Muggle giữa thế giới phép thuật chứ. Dù số phận khắc nghiệt cỡ nào, chỉ cần Giselle Gibson cô còn là phù thủy, nguyên tố phép thuật vẫn reo vui bên tai cô thì chừng đó, cô vẫn có cơ hội giải quyết tất thảy.

Đợi sự choáng ngợp của ba vị khách tạm lắng, hướng dẫn viên mới mỉm cười nói: “Chúng ta đi đến ngân hàng Gringotts đổi tiền trước nhé. Cô bé đi sát bên phụ huynh kẻo lạc nha.”

Hẻm Xéo vẫn là một Hẻm Xéo náo nhiệt như các năm trước, có chăng vì 14 tờ truy nã tội phạm mà người người mua sắm hối hả hơn, họ ít dừng lại cà kê dê ngỗng mà lướt qua nhau vội vàng. Người ta chỉ an tâm khi thấy những nhân viên của Bộ đứng canh gác ở các cung đường. Lòng cô hơi nặng nề, không rõ sau khi thế giới biết được Morgenstern sống lại, con phố náo nhiệt này sẽ có quang cảnh như thế nào đây.

Oliver dắt tay cô bé Lila đi phía sau, còn Marcus chủ ý đi cạnh cô để trò chuyện. “Gibson em cũng là phù thủy Muggle hở?”

“Là phù thủy gốc Muggle,” cô sửa lại.

“Ở Hogwarts có nhiều phù thủy gốc Muggle không?”

“Nhiều chứ, mỗi năm ít thì cũng mười mấy học sinh gốc Muggle mới nhập học.”

Marcus dừng chừng một giây để thực hiện phép tính, lại tiếp: “Thế phù thủy gốc Muggle vẫn được đối đãi bình-đẳng chứ?” Như thể sợ cô gái không hiểu ý: “Em thấy đó, anh là dân nhập cư nên biết rõ việc hòa nhập vào một cộng đồng khó khăn như thế nào.”

Hóa ra là nhập cư thật. Giselle hơi thở dài, quyết định có gì nói đó: “Hogwarts đối xử bình đẳng với mọi học sinh, không phân biệt màu da sắc dân, gốc Muggle hay thuần chủng gì cả. Nhưng trong cộng đồng phù thủy vẫn tồn tại việc xem nhẹ phù thủy gốc Muggle, một nhóm nhỏ các gia đình giàu có nhiều đời theo đuổi tư tưởng thuần huyết, trẻ em sinh ra từ những gia đình đó học ở Hogwarts có thể không được thân thiện với học sinh gốc Muggle lắm.”

Lại tiếp tục thở dài trong lòng, thôi thì cứ coi như đám rắn sắp tốt nghiệp đi.

“Thế này mới đúng,” vậy mà người đàn ông da đen gật đầu đồng tình. “Vị giáo viên môn Muggle học đó cứ khăng khăng là không có phân biệt gì, chẳng thành thật gì cả.”

Giáo sư Whiteford còn cam đoan với nhà Gibson học ở Hogwarts an toàn lắm...

Họ chen lấn qua dòng người đông đúc với những áo chùng sặc sỡ cùng mấy cái vạc đựng đồ trôi nổi, rốt cuộc cũng dừng bước trước tòa nhà toàn trắng choáng ngợp. Cô dẫn đoàn đi vào dưới sự cúi chào của hai con yêu tinh. Hình như lần trước mình đến không có. Vậy là Gringotts cũng biết học tập Runeswiz đấy chứ.

Tấm bảng điện nơi quầy “Đổi tiền Muggle” hiển thị:

“1 Galleon = 

53.5 GBP

63 USD

57 EUR”

Không nhớ rõ tỷ giá lần trước là bao nhiêu. Lâu lắm rồi cô không đổi tiền Muggle, mà sau này có đổi thì cũng là đổi Galleon ra vài đồng bảng chứ không ngược lại nữa.

“À Gibson à, mua sắm cho năm học mới cần khoảng bao nhiêu... Galleon ấy?” Marcus có vẻ như là người quản lý tài chính gia đình nên đứng trước quầy đổi tiền, còn Oliver và cô bé Lila thì tò mò nhìn ngó mấy sinh vật kỳ lạ đang tất bật làm việc khắp sảnh.

“Năm đầu khoảng 60 Galleon là đủ rồi,” cô đáp.

“Nên đổi dư một ít nha anh Marcus,” Oliver nhắc.

Nỗi nhớ ba má lại trào dâng trong lòng, rồi nhớ cả chú Chong khi lần đầu tiên cô nhìn thấy chú cũng là ở ngân hàng này. Mọi thứ vụt qua như hạt cát trôi qua kẽ tay, cô không thể giữ lại được gì cả...

“Gibson! Gibson!” Người đàn ông cao gầy, da trắng tóc nâu, huơ huơ tay trước mặt cô.

Matt Nol trêu mình miết cũng đúng, đứng giữa ngân hàng xung quanh toàn yêu tinh ghê gớm mà cũng mơ màng được nữa.

“Ấy chết, em xin lỗi, đổi tiền xong rồi ạ?”

“Xong rồi.” Họ bước ra dưới sự cúi chào của hai con yêu tinh khác, Oliver lân la hỏi: “Nãy trông em như đang hồi tưởng điều gì.”

“Em nhớ ba má, hồi năm 1 ba má cũng dẫn em vào Gringotts đổi tiền y hệt.”

“Vậy cha mẹ em...”

“Vừa mất rồi ạ,” cô đáp.

Phụ huynh Thompson đều dừng lại tỏ vẻ an ủi. Nếu họ biết phụ huynh Gibson bị chính tay phù thủy đang khủng bố thế giới này sát hại thì không rõ sẽ có phản ứng thế nào. Chắc sẽ nắm tay cô bé Lila quay về học trường Muggle cho an toàn.

Dường như ai từ Gringotts bước ra cũng đều có lộ trình mua sắm tương tự nhau, nhà Thompson quyết định ghé tiệm Trang phục cho mọi dịp của Bà Boyadjiev trước tiên. Và tới đây anh chàng Oliver mới thể hiện mắt thẩm mỹ của mình. Anh ta làm phiền bà Boyadjiev với những nhận xét may vá vải vóc kiểu dáng nhiều đến nỗi nụ cười niềm nở của bà chủ tiệm không thể treo trên mặt nữa, bắt đầu tỏ vẻ mất kiên nhẫn với vị khách khó chiều.

Trong khi Oliver tiếp tục bình luận về chất vải của áo chùng học sinh, Marcus đã qua hiệu sách Tri thức Phù thủy mua sách, cô bé Lila bị cho ra rìa giữa cuộc chiến của hai người sành thời trang thì lí lắc nói:

“Nói tới thời trang là papa em khó tính vậy đó. Chắc mình còn phải chờ ba Marcus quay về kéo papa đi mới được.”

Hai b.í.m tóc của cô bé chải chuốt xinh xắn, áo quần tươm tất chứng tỏ được chăm sóc rất tốt. Giselle thật tâm thích gia đình ba người này, mỉm cười với cô bé: “Má chị lần trước cũng ở đây cả tiếng, rốt cuộc mua được hai cái áo chùng có khác gì nhau đâu.”

Cô bé lè lưỡi nghịch ngợm, trông đáng yêu hết sức. Nhưng rồi lại lo lắng hỏi: “Học ở Hogwarts khó không chị Gibson? Em ở trường học không tốt lắm.”

“Nếu em muốn lấy điểm cao thì khó, còn muốn qua môn thôi thì dễ hà.” Định nghĩa dễ của người vừa lấy 10 O.W.L chắc có khác.

Cuối cùng Oliver cũng mua đủ áo chùng đồng phục trường yêu cầu, thêm mấy bộ mặc ngoài thuộc hàng đẹp nhất của tiệm phục trang. Vị khách sộp là thế nhưng bà Boyadjiev tiễn họ với vẻ mặt như thoát được gánh nặng vậy.

“Trước hôm nay anh sẽ chẳng bao giờ tin là ở London lại có con hẻm mua sắm kỳ lạ thế này,” anh chàng chính gốc Ăng-lê trái nhìn cửa hiệu bán thảo d.ư.ợ.c phải nhìn tiệm bán t.h.ả.m bay, rồi lại lo né mấy tay phù thủy kéo đoàn với hai ba chậu cây uốn éo. Trông anh chàng còn hiếu kỳ hơn cô bé Lila nữa.

Họ đi ngang qua tiệm chổi Nhanh Như Chớp, thấy đám nhóc tí tởn chạy ra chạy vào, tò mò bèn đứng trước cửa kính nhìn ngắm mấy cây The Flash đời mới nhất được trưng bày.

“Ơ Gibson, mấy cây chổi này dùng để cưỡi thật á?” Chắc Oliver đang cố gắng xóa bỏ hình ảnh phù thủy cưỡi chổi trong mấy bộ phim Muggle ra khỏi đầu.

“Vâng chổi bay là phương tiện di chuyển phổ biến của phù thủy.” Nhìn tới chổi là Giselle chán.

“Bay chổi nguy hiểm không? Nếu không bay chổi thì đi bằng cách nào?” Marcus trông lo lắng làm cô thầm đồng tình, chắc anh chàng cũng như mình thấy mặt đất là an toàn nhất.

“Tùy thuộc vào kỹ thuật của phù thủy thôi ạ. Nếu Lila bay tốt có thể đăng ký chơi Quidditch cho đội nhà nữa. Còn nếu không bay chổi được thì vẫn có thể lái magicar.”

Từ magicar thành công kéo lại sự chú ý của hai công dân Muggle. “Magicar á? Oto phù phép à? Có giống oto bình thường không?”

“Y đúc oto bình thường, cần phải có bằng lái oto mới lái được.”

Trông Marcus có vẻ nhẹ nhõm, chắc đã thấy thế giới phép thuật thực chất không quá khác lạ, cũng cần ăn mặc đi học đi làm như tất cả mọi người trên thế gian này.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.