[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 227: Dấu Tích Của Thần
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:47
Mọi năm chú Edwy hoặc ông Bivaris chỉ cần độn thổ đưa Matt đến nhà ga Ngã Tư Vua là được, còn năm nay có thêm Nol và Giselle nên phải cân nhắc lại. Nol đã thực thi lời hứa bỏ nhà đi bụi vô cùng nghiêm túc, nó ăn ngủ tại nhà Matt hết hai tháng hè, không trở về căn nhà Rogers một lần nào để cho ba má có cơ hội lên lớp mình vì 5 O.W.L mà nó trầy da tróc vảy mới lấy được.
Trong khi tụi nhỏ cân nhắc các lựa chọn như đi phương tiện Muggle hay nhờ ông Bivaris độn thổ kèm lần lượt từng đứa thì phía chú Philip Ruiz báo tin vui là đã có hãng thầu được taxi phù thủy và đang tiến hành thử nghiệm. Thế là lúc 9:30 sáng ngày 1/9, cư dân Quảng trường Hampshire lại chứng kiến một cảnh tượng lạ lùng mà mỗi năm họ đều bắt gặp một lần: một thằng nhóc mặc đồ đen dài quét đất kỳ cục lôi theo lỉnh kỉnh rương hòm vạc. Năm nay còn kỳ cục hơn vì không chỉ một mà có tới ba đứa đứng tại nơi giáp ranh giữa hai căn nhà số 5 và số 7.
Chuyện lạ thành quen, người dân London đã không còn quá bất ngờ trước thời trang dị hợm của đám người lạ lùng thi thoảng xuất hiện trên đường phố nữa. Nếu đi thành tốp họ thậm chí còn nghĩ đám người này thuộc một câu lạc bộ Halloween thích chơi trội nào đó, nếu không thì là câu lạc bộ ủng hộ thời trang-phi-thời trang.
Cái kiểu lịch sự xa cách của dân London giữ họ tránh xa đám người kỳ lạ, nhưng nếu đến gần hơn, sẽ nghe thấy mấy người trẻ này không chỉ ăn mặc kỳ lạ mà nói chuyện cũng kỳ lạ nốt.
“Giờ tớ mới biết sáng ở đây đông đúc vậy luôn á, nhìn muốn nghẹt thở. Sao dân Muggle họ có thể sống thế này được ta.” Noland Rogers cao 1m75 tóc nâu ngồi trên cái rương hành lý to bự của mình mà ngó trái ngó phải.
Quảng trường Hampshire nằm gần trạm tàu điện ngầm, ngày nào cũng vậy, từ sáng tinh mơ dân tình đã đổ về đây nườm nượp. Còn nhà số 6 vô hình trong mắt Muggle, mà cư dân sống trong đó cũng chẳng bận tâm gì đến cuộc sống của người bình thường chung quanh.
“Người ta cần phải đi làm đó Nol,” Giselle thở dài, vén lại mảnh vải đen che lồng cú của Tèo.
“Biết là đi làm rồi, phù thủy cũng đi làm đấy thôi. Nhưng tại sao ai cũng đi tàu điện? Không đi oto hay taxi được à? Chẳng phải taxi là Muggle sáng tạo ra đấy thôi?”
“Đi taxi đắt, vào tới trung tâm lại bị kẹt xe nữa, không đến kịp.”
Vừa nhắc taxi, taxi đã tới. Một chiếc oto màu vàng nâu bắt đầu quẹo vào đầu đường rồi chạy chậm dần, đỗ lại vừa khít trước mặt tụi nó.
“Các cô cậu gọi taxi Tawny Broom phải không?” Người tài xế mặc đồng phục đen, loại mà phù thủy hay mặc đi làm, chào hỏi qua cửa kính vừa hạ xuống.
“Đúng ạ, đến nhà ga Ngã Tư Vua.” Matt di chuyển rương hòm ra cốp sau trong khi người tài xế cũng xuống xe giúp đỡ.
“Không ngờ có ngày mình lại ngồi trong một chiếc taxi Hufflepuff thế này,” Nol có chút không hài lòng với màu sắc chủ đạo của cái hãng tên Tawny Broom này.
“Vậy là các cô cậu không biết rồi, ông chủ hãng chúng tôi tự hào là một Hufflepuff lắm.”
Cốp xe được phép thuật cơi nới dư sức chứa nào là vali hành lý nào là chuồng vạc của ba đứa học trò năm 6. Còn băng ghế sau thì dư sức cho năm người ngồi. Tụi nó yên vị hài lòng, việc ông chủ hãng tôn vinh Nhà mình quá đà cũng được bỏ qua.
Xe chạy rất êm, tài xế càng không khác gì tài xế Muggle. Ông giới thiệu đang có đến 8 chiếc Tawny Broom thử nghiệm trong nội thành London, chủ yếu đưa đón khách đến Hẻm Xéo, Phố Bát Giác và Bộ Pháp thuật. Tài xế thì chỉ cần bằng lái xe Muggle là có thể ứng tuyển rồi. Thế là nghề này lại được Nol xếp vào waitlist nếu sau này nó không được nhận vào bất kỳ cơ quan nào.
Đến nhà ga Ngã Tư Vua, bác tài còn thân thiện dỡ giúp hành lý, vẫy tay chào, bảo là sẽ có cú gửi đến nhờ tụi nó đ.á.n.h giá trải nghiệm dịch vụ. Giselle bỗng thấy phù thủy tiến bộ hơn chút đỉnh rồi.
Tụi nó đẩy xe hành lý đi dần đến thì gặp ngay một gia đình đang đứng lóng ngóng gần thanh chắn giữa sân ga số 9 và số 10. Giselle còn chưa nhìn ra thì cô bé tóc tết hai b.í.m đã reo lên:
“Ah chị Selly!” Đó là cô bé Lila Thompson cùng hai người cha của mình.
“Ah Gibson chúng ta có duyên quá nhỉ,” anh chàng Oliver trẻ hơn mỉm cười, trông có vẻ nhẹ nhõm.
“Mọi người không qua được rào chắn hở?”
“Marc vẫn không tin tưởng mảnh giấy hướng dẫn lắm,” Oliver quơ quơ mảnh giấy chỉ dẫn vào sân ga 9 3/4 mà Ban liên lạc học sinh gốc Muggle gửi cho mỗi gia đình.
“Thận trọng không bao giờ là thừa,” Marcus đáp, “Anh chỉ định chờ xem có ai đến thử trước không, để chắc ăn ấy mà.”
“Vậy mọi người xem tụi em làm mẫu trước nè,” Nol nghe thế vui vẻ đáp. Rồi nó cùng Matt một trước một sau chạy dần đến thanh chắn, cứ như trước mặt không hề có vật chắn ngáng đường nào, xuyên qua tường gạch và biến mất trước tầm mắt của hai vị phụ huynh.
“Thần kỳ thật!” Oliver hô lên nho nhỏ. Trong khi Marcus lầm bầm gì đó về tư duy thiết kế quy hoạch.
“Lần đầu ai cũng vậy hết á,” Giselle buồn cười, “Đi qua một lần là quen liền.”
“Papa đi thôi papa,” cô bé hai b.í.m không chờ được nữa.
“Chúng ta cùng lên!” Marcus và Oliver chia nhau mỗi người đẩy một bên xe hành lý, để cô bé Lila đứng giữa, cứ thế một nhà ba người tiến đến thanh chắn và mất hút.
Cô bỗng nhớ ba má làm sao, lần đầu tiên cô đi qua thanh chắn sân ga 9 3/4 này cũng là tình cảnh y hệt.
Khi Giselle đẩy xe tiến vào, Matt Nol vẫn chờ để giúp cô và Lila dỡ hành lý lên khoang hành lý. Lila không có kinh nghiệm bọc vải đen quanh lồng cú làm con Krum nhảy loạn cả lên. Cô bé chỉ biết cách năn nỉ con cú im lặng chút. May mà trong túi vẫn còn một gói đồ ăn cho cú, cô đưa Lila cho con Krum ăn rồi chỉ cô bé vuốt mỏ và cổ cú để nó đỡ căng thẳng hơn.
Trong khi đó, phụ huynh Thompson thì vô cùng tận hưởng cảnh tượng náo nhiệt lạ lùng đang diễn ra trước mắt. Học sinh phụ huynh qua lại nườm nượp, í ới gọi nhau, đám trẻ có người mặc áo chùng phù thủy cả rồi, có người vẫn mặc đồ Muggle bình thường. Còn đám người lớn vẫn có nhiều người trông rất bình-thường. Cảnh sân ga 9 3/4 này còn bình thường hơn cả Hẻm Xéo, nếu không có cách đi xuyên tường lạ lùng thì nói đây là sân ga đi Edinburgh người ta cũng tin.
“Đến giờ anh mới tin là Lila sắp thành phù thủy rồi.” Marcus cuối cùng cũng chịu chấp nhận sự thật, cúi người ôm thật chặt cô con gái trước khi bị Oliver dành mất, giữ cô bé trong vòng tay siết chặt đến 5 phút.
“Tối nay đến trường, sáng mai Lila có thể viết thư báo bình an cho hai anh rồi. Con Krum bay cỡ hai ngày là đưa thư tới.” Con cú lùn Ferruginous bé xíu tròn vo ấy vậy mà quạt cánh đáp lời, như thể nghe hiểu rằng nó sắp có nhiệm vụ giao thư đường trường đầu tiên trong sự nghiệp.
Rốt cuộc anh chàng Oliver cũng chịu buông con gái cưng ra. Cô bé chào tạm biệt hai người cha là chạy tót lên tàu tìm bạn mới, còn Giselle cứ thủng thẳng từ từ. Xung quanh ồn ào như chẳng ảnh hưởng gì đến cô, người ta ngoái lại nhìn cô thì thầm to nhỏ cô như chẳng thấy. Kế hoạch năm nay của Giselle chỉ có phòng học và thư viện, cố gắng càn quét hết số sách ở khu vực giới hạn, sống yên ổn một mình và hi vọng đám nhóc sư tử không mạo hiểm gì nữa. Đáng lý ra chị Kara ra trường, chức vụ chủ nhiệm câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí sẽ truyền lại cho cô, nhưng năm ngoái cô đã xin rút khỏi câu lạc bộ rồi.
Vậy mà mới đi đến nửa đoạn tàu, đám nhóc trước mặt bỗng la oái lên, thi nhau tản ra xa, kêu cái gì mà “Rắn! Rắn!” Tới lúc Giselle đi ngang qua, từ trong toa đang mở có vật gì đó phóng tới. Lần này bùa khiên không tự động bật lên vì không có cảm giác nguy hiểm gì.
Giữa những tiếng hú hét của mấy đứa con gái, Giselle từ từ cầm con vật đang bám trên tóc mình xuống...
Đó là một con rắn đen sọc đỏ, đầu trắng hơi dẹp, con rắn nhỏ chỉ dài cỡ 35cm, nó bò xuống tay cô rồi cuốn quanh mấy ngón tay chơi đùa. Đến giờ cô mới ngẩng đầu lên nhìn vào toa tàu: “Con rắn của ai vậy?” Trong toa đang ngồi bốn đứa nhóc Slytherin có vẻ như năm 5, nhưng cô không chắc mình nhớ đúng không.
Một thằng nhóc ngồi ngoài đã đứng dậy bước tới gần, “Của em ạ.” Tay nó vươn ra bắt lấy con rắn, ngón tay như vô tình chạm vào mấy ngón tay của cô gái. “Xin lỗi chị, Nox mấy nay tới mùa giao phối nên hơi hung dữ.” Mùi nước hoa nam đắt tiền xộc vào mũi, Giselle hơi lùi về sau.
“Đốt lá ngải cứu và rễ Nhân Sâm Ma xông cho nó sẽ giảm căng thẳng đó.” Cô nói rồi quay người đi tiếp về khoang cuối. Tự nhủ sao hồi trước mình có thể đ.á.n.h giá đám Slytherin năm dưới khá hiền được nhỉ.
Vừa ngồi xuống tựa đầu vào cửa kính thì ba đứa bạn cũng bước vào. Nol đang lầm bầm với Ive rằng tại sao cả mùa hè cô bé chẳng thư từ gì cho bạn bè. Nhưng khi Giselle vừa nhìn tới Ive, bỗng thấy trên người cô bạn có một luồng năng lượng bí ẩn. Cảm giác này chỉ có thể là vật gì đó liên quan đến ma lực bản nguyên mà thôi.
“Cậu ngồi yên đi rồi tớ kể cho nghe, làm gì mà phải sồn sồn lên vậy.” Ive đóng cửa toa lại.
“Làm gì mà bí ẩn thế,” Matt cười, thả con ch.ó Milo cho nó chạy chơi khắp toa. Thế là nó nhảy phốc lên đùi Ive định trèo lên l.i.ế.m mặt mừng cô bé.
“Ở Athens tớ lỡ rơi vào di chỉ phù thủy cổ.” Cô bạn Ravenclaw thấp giọng hết mức nhưng Nol suýt nữa la toáng lên nếu Matt không kịp đ.á.n.h vào vai nó. “Trong thần thoại Hy Lạp, 12 vị thần Olympia là 12 vị thần trao sức mạnh cho phù thủy nên nhánh nghi lễ tế thần ở Hy Lạp rất mạnh.”
Hừm... hợp lý.
“Nơi tớ rơi vào là điện thờ làm lễ tế thần Athena Nữ thần Trí tuệ...”
“Giống như Rowena Ravenclaw vậy à?” Nol nhíu mày lo lắng.
“Rowena Ravenclaw chỉ là Đại Phù Thủy thôi, Athena là Thần,” Ive đáp.
“Nhưng thần chắc gì đã có thật,” tóc nâu phản bác. Tiếp xúc với thế giới Muggle vài năm nó cũng hiểu tín ngưỡng thần phật của họ, nhưng chỉ cho rằng đó là cách Muggle hình dung và thần thánh hóa các Đại Phù Thủy thân thiện từng giúp đỡ họ mà thôi.
“Athena có thật,” Ive nhíu mày, “Tớ đã tận mắt chứng kiến.”
“Thật á?”
“Cái gì cơ?” Giselle cũng hết hồn.
“Thật,” Ive càng thì thầm hơn, “Nơi điện thờ tớ phải vượt qua ba thử thách trí tuệ, sau đó tớ nhìn thấy hình bóng của Nữ thần Athena hiện lên.”
“Hình bóng á?”
“Bùa tạo ảo ảnh à?”
“Trông như thế nào?”
“Bức tượng thờ Athena chuyển động, phát quang như thể được thần nhập vào vậy.”
Giselle không thể không nhớ đến ba tia sét và mũi kiếm chuyển động của tượng Ba Nữ Thần ở đền thờ giữa sa mạc vô biên Rub' al Khali. Không thể nào là trùng hợp ngẫu nhiên thế được. Cùng là điện thờ thần linh, cùng là sự chuyển động của tượng thần. Có lẽ đó là bùa phép cấp cao của nhánh nghi lễ tế thần mà ngày nay phù thủy đã ra sức bày trừ chăng.
“Sau đó thì sao?”
“Rồi cậu có sao không?”
Ive trợn mắt vì đầu óc quá chậm tiêu của tóc nâu. “Tớ mà có sao tớ còn ngồi trước mặt cậu được ư?”
“Thì cậu cũng bặt vô âm tính hai tháng đấy thôi?” Thật ra Nol cũng có cái lý của nó.
“Là ba má tưởng tớ mất tích nên báo cảnh sát, tìm tới tìm lui xong phải vào bệnh viện rồi lấy lời khai các thứ, hầm bà lằng lắm.”
“Vậy Nữ thần Athena nói gì với cậu?” Cô hỏi.
“Không có nói gì, chỉ trao cho tớ phần thưởng vì vượt qua thử thách thôi.”
“Thưởng á? Quà tặng từ nữ thần à?”
“Xem nè,” Ive đưa tay lên lấy ra sợi dây cô bé đeo trong cổ áo. Dây chuyền bằng bạc bình thường nhưng mặt dây là hai nhánh oliu màu vàng đồng đan với nhau, hệt như biểu tượng oliu hòa bình trí tuệ mà Muggle hay trang trí. “Hạt giống Trí tuệ.”
“Hạt giống Trí tuệ mà cậu đeo gần tim sao?” Giselle đùa, nhưng Ive vừa lấy ra cô đã biết luồng năng lượng bí ẩn mình cảm nhận ban nãy chính là nó. Một vật phẩm phép thuật cao cấp mới có thể toát ra năng lượng như vậy.
“Tớ nghĩ nó có liên quan đến thử thách thứ ba của tớ. Trí tuệ phải xuất phát từ trái tim, nếu không sẽ chỉ dẫn đến chiến tranh và loạn lạc.”
“Cậu cần cất kỹ cái vòng đấy,” cô nói khẽ, “Ếm thêm bùa bảo vệ và bùa che giấu đi.”
Không biết những người sở hữu ma lực bản nguyên khác có cảm nhận được nó không, hay vì Giselle đã có hai con mắt đều liên quan đến giác quan nên mới nhận thấy. Nếu không tại sao Ive có thể an toàn quay về Anh, dễ dàng né khỏi tầm mắt của đám phù thủy Hy Lạp được chứ.
Còi tàu hụ, Ive giật mình đứng dậy, suýt chút nữa làm Milo rớt xuống sàn nếu Matt không thể hiện khả năng tầm thủ chụp bắt của mình. “Thôi c.h.ế.t, tớ quên mất. Tớ phải đến toa huynh trưởng làm nhiệm vụ. Hẹn gặp lại nhé,” rồi cô bé mở cửa đi ra.
Đoàn tàu Tốc hành Hogwarts với cái đầu tàu màu đỏ rượu rền rĩ khởi động. Matt Nol lại tiếp tục lịch trình bàn luận Quidditch đã diễn ra mỗi ngày hè ở căn nhà số 6 Quảng trường Hampshire.
Tụi nó ăn trưa vào 12:30 với mấy món kẹo bánh mà lần nào cũng là Matt mua cho cả đám. Ive chạy về gom vội vài hộp kẹo socola và bánh bông xốp bay rồi lại mất hút. Đến 2 giờ thì hai nam sinh sang toa khác để họp buổi đầu tiên của đội Quidditch Gryffindor mà năm nay tóc đen đã lên chức đội trưởng.
Đến khi ba đứa nhóc quay lại thì thấy một người một ch.ó dựa vào nhau ngủ gà ngủ gật. Giselle giật mình dụi mắt, thấy Matt hơi hơi cau mày bèn hỏi:
“Có chuyện gì vậy Matt?”
Tóc đen chưa kịp mở miệng thì tóc nâu đã giành trước. “Sao cậu không nói với tụi tớ Montgomery chuyển trường rồi?”
“Selly không biết mà Nol,” Ive không vui trước giọng điệu của tóc nâu. Khi nãy cô đã nghe hai thằng bạn kể về lý do bạn mình nằm viện Thánh Mungo hồi đầu hè rồi.
“Không, cậu ấy biết,” Matt chắc chắn.
“Ừa tớ biết,” Giselle đành phải nói, “Nhưng chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Tốt cái gì mà tốt?” Nol quát lên. “Chẳng khác nào Montgomery bỏ rơi cậu! Nó rinh cậu lên mặt báo rồi bỏ mặc để cậu bị người khác chỉ trích vậy à?”
Bữa Dạ Tiệc Cuối Năm ấy đối với cô đã xa vời vợi như cách mấy đời rồi.
