[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 230: Lời Nguyền Không Thể Tha Thứ

Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:48

Trái ngược hoàn toàn với tình cảnh năm ngoái, tụi nó ôm sách đến lớp học Phòng chống nghệ thuật hắc ám trong tâm thái vô cùng háo hức. Chủ nhật vừa rồi Matt đã đến gặp riêng chú Leopold, à không bây giờ phải gọi là giáo sư Johnston, dường như đã được vị thần sáng truyền thêm cảm hứng cho câu lạc bộ đấu tay đôi. 

Thật tình Giselle thấy Matt cũng bận không kém mình, cô thì chỉ bận rộn với lịch học thôi, còn tóc đen thì vừa câu lạc bộ đấu tay đôi mà cậu gần như là người hướng dẫn duy nhất, vừa đội Quidditch Gryffindor mà cậu đảm nhiệm chức vụ đội trưởng. Cả hai trọng trách đều không thể lơ là, nên việc có Nol đồng hành phụ giúp (từ quân sư quạt mo trong đội Quidditch đến đối luyện thực hành đấu tay đôi) như tiếp thêm sức mạnh cho cậu. Còn Veronica thoạt nhìn tưởng chừng là cô nàng tiểu thư chảnh chọe đỏng đảnh hay bám riết lấy người yêu, nhưng thực tế lại hiểu rõ trách nhiệm mà Matt phải cáng đáng, cô nàng không than phiền gì về việc mình chỉ chiếm một phần nhỏ trong thời khóa biểu của tóc đen, hay việc bạn trai chẳng phải là một người lãng mạn gì cho lắm.

Vì cơn khiếp đảm mang tên Steffensen cha, số lượng học trò đăng ký học N.E.W.T không nhiều dù thừa biết Phòng chống nghệ thuật hắc ám quan trọng thế nào giữa thời buổi loạn lạc này. Chuông vào tiết còn chưa reng là bốn đứa tụi nó đã dành trước mấy bàn đầu, vô cùng ngóng chờ vị giáo sư mới.

Chú Leopold xuất hiện khi học sinh đã ngồi vào bàn ngay ngắn. Không có bộ đồng phục thần sáng khoác lên người thân hình gầy gò của chú hiện rõ. Chú chỉ cao hơn Giselle và Ive một chút, chưa đến 1m7, đứng cạnh Matt Nol hay nhiều nam sinh năm 6 khác đều như chú lùn.

Xét về ấn tượng ngoại hình thì Steffensen cha hơn hẳn, xét về khí thế chú Leopold cũng trông ôn hòa hơn hẳn.

Vị giáo sư phải đứng trên bục giảng mới cao hơn một chút, lấy ra cuộn giấy da bắt đầu điểm danh. Sau đó chú lại xuống bục, đi một vòng quanh lớp như đang đi tuần tra.

“Tôi tên là Leopold Johnston thần sáng của Bộ Pháp thuật Anh, tôi tin rằng các trò đã biết, và cũng biết rõ lý do tại sao Bộ điều động nhân sự mỗi năm đến Hogwarts giảng dạy các trò. Thôi vào bài luôn, năm 6 trình độ N.E.W.T sẽ trang bị cho các trò đủ khả năng để chống lại các lời nguyền hắc ám xuất phát từ con người.”

Cả lớp học thẳng lưng hơn khi từ “con người” được nhấn mạnh.

“Tôi được biết năm ngoái lời nguyền Sectumsempra đã xuất hiện trong khuôn viên trường,” thân hình nhỏ gầy bỗng quay ngoắt lại khi vừa bước qua bàn hai thằng song sinh, “Édouard Fernandes phải không?”

“Vâng thưa giáo sư,” thằng song sinh không-có-sẹo đáp, vẻ mặt hờ hững lười biếng, như thể đang thách thức giáo viên mới rằng “là tôi đ.á.n.h ra Sectumsempra đó, rồi sao?”.

“Và trò ý thức được nó là lời nguyền hắc ám sẽ để lại vết thương vĩnh viễn không cách nào chữa lành?”

“Vết thương thầy nói đang nằm trên cổ em nè thưa giáo sư,” thằng em Tiene Fernandes kế bên lười nhác đáp. Nó cũng chẳng đau lòng gì về vết sẹo trên cổ mà còn xem đó là bằng chứng cho cái sự thật rằng tụi nó đã xém ếm nguyền được bạn học khi mới 15 tuổi. Giselle không hiểu từ khi nào vết tích đ.á.n.h nhau lại trở thành biểu tượng cho chiến công hiển hách, nhưng rõ ràng cả Fernandes hay tay Lippe mà cô gặp đều tự hào với mấy vết sẹo của mình.

“Đó là vì trò Rogers phản ứng đủ nhanh!” Nol ưỡn n.g.ự.c lên nhưng tiếc là nó ngồi bàn đầu cùng Matt nên mấy đứa khác chỉ có thể nhìn bóng lưng chứ không thấy vẻ mặt tự tin của tóc nâu được. “Nếu không vết sẹo đó không phải nằm trên cần cổ trò rồi.”

“Và tụi em đã bị phạt vì điều đó rồi, thưa giáo sư,” Eddy Fernandes thách thức.

“Phải,” chú nhả ra từ này thật nặng, “May mắn là các trò vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường.”

“Thật may,” tiếng thằng Fernandes mỉa mai phía sau khi chú xoay lưng bước lại về phía bục giảng.

“Có ai biết nếu dùng Sectumsempra ngoài đời thật sẽ phải chịu hình phạt thế nào không?”

Giselle không bất ngờ gì khi cánh tay Ive giơ cao.

“Trò Parsons?”

“Thưa giáo sư, nếu dùng Sectumsempra gây thương tích lên người vô tội...”

“...người vô tội,” thằng Fernandes khác nhại theo mỉa mai.

“Tôi xem đó là dấu hiệu hai trò không tán đồng với cách giảng dạy của tôi đó Fernandes, nên các trò có lựa chọn ra khỏi phòng.” Ánh mắt sắc bén không kém Steffensen cha của chú quăng tới bàn hai thằng song sinh và cả đám Slytherin chung quanh. “Còn nếu vẫn ngồi lại, tôi nghĩ ông cha của hai trò đã dạy dỗ con cháu mình về cách cư xử khi người khác đang nói rồi phải không?”

Chỉ bằng những lời đó thôi mọi uất ức mà đám nhóc sư tử phải chịu trước sự bạo hành của con rắn chúa Steffensen cha năm ngoái đều tan biến.

“Tiếp đi trò Parsons.”

“Vâng thưa giáo sư,” Ive càng ngồi thẳng lưng hơn, “Dùng Sectumsempra lên người vô tội sẽ bị phạt từ từ 5 đến 15 năm tùy theo mức độ nghiêm trọng của hành vi, thậm chí chung thân nếu gây ra án mạng. Đây là hình phạt cho lời nguyền hắc ám cao nhất nếu không tính đến ba lời nguyền không thể tha thứ.”

“Tốt lắm, +3 cho Ravenclaw. Đó mới là hình phạt thích đáng cho những kẻ xem thường luật lệ, tự ý cho mình có thể giải quyết mọi vấn đề bằng bạo lực vũ trang. Nhưng với các trò, những người bình thường vô tội,” giáo sư vẫn nhấn nhá từ “vô tội”.

“...Những công dân tin vào một xã hội pháp trị vốn không đáng phải mang vết sẹo vĩnh viễn do Sectumsempra gây ra, dù kẻ thủ ác phải đền tội như thế nào. Không một bản án nào có thể so sánh với việc tước đi một sinh mệnh cả.”

Đến giờ thì cả tụi Slytherin cũng không dám thở mạnh trong lớp.

“Vì thế, bùa chắn làm chệch hướng Salvio Hexia là bùa phòng hộ hữu dụng thứ hai chỉ sau Protego, như trò Rogers đã chứng minh thực tế. Tôi biết năm ngoái bùa này đã được người tiền nhiệm dạy rồi, và dù chúng tôi có nhiều bất đồng...” Thằng Steffensen thay hai thằng Fernandes quăng ánh mắt thách thức tới chú. “...Tôi sẽ không xem nhẹ kinh nghiệm thực chiến của Steffensen. Các trò nên dành thời gian luyện tập hai bùa bảo vệ đó.”

Chú Leopold không nhìn tụi học trò nữa mà vẫy đũa để đóng tất cả các cửa sổ lại, rồi kéo ra một tấm màn chiếu. Mấy đạo cụ này không lạ, trước đây giáo sư Conner đã dùng để dạy về quỷ hút m.á.u và ma cà rồng nhiều lần rồi.

“Ba lời nguyền không thể tha thứ, ai cũng nghe đến cụm từ đó rồi, nhưng ai biết chúng cụ thể là những lời nguyền nào không?”

“Lời nguyền tra tấn, thưa giáo sư,” đứa nào đó la lên.

“Lời nguyền tra tấn Crucio,” chú Leopold gõ vào màn chiếu, trên đó hiện lên hình ảnh một người đang nằm hét la vật vã trước đũa phép của một gã mặc đồ đen đeo mặt nạ, dù Ám Ấn có hay không bị tay áo che khuất thì ai cũng rõ đây là tham chiếu trực tiếp đến Sứ giả Thần c.h.ế.t. 

“Selly cậu có sao không?” Ive bàn bên cạnh chồm qua lay lay cô, Giselle lắc đầu. Cô chóng mặt, ruột gan cuộn trào và cơn đau của mấy lần Crucio lại âm ỉ lên. Cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Cái vẻ xanh xao của cô không chỉ Ive nhận thấy mà vị giáo sư đứng trước mặt cũng thấy. Chú Leopold dừng màn chiếu lại hỏi:

“Trò Gibson, nếu thấy không khỏe có thể ra về sớm. Tôi không thấy với thành tích của trò nghỉ một tiết có ảnh hưởng gì đâu.”

“Em không sao thưa giáo sư.”

Ánh mắt giáo sư không nhìn cô nữa mà quét quanh một vòng lớp học, làm những đứa vốn tỏ ý cười nhạo vào cái kiểu giả vờ yếu đuối của cô phải im bặt. 

“Không có gì đáng cười cả. Ba lời nguyền không thể tha thứ có cái uy danh khủng khiếp đến độ người ta thậm chí còn sợ hãi trong vô thức khi nghe đến tên chúng. Không liên quan gì đến dũng cảm hay yếu đuối cả, nếu các trò đọc sách đủ nhiều để biết được những tội ác mà Crucio đã gây ra, hay gặp những bệnh nhân mất trí vĩnh viễn ở bệnh viện Thánh Mungo, thì các trò sẽ hiểu tại sao lại có phản ứng vô thức như vậy.”

Cô phù thủy bỗng thấy đỡ lạnh hơn nhiều.

“Vì chỉ hình ảnh thôi sẽ không hiểu được nỗi đau mà Crucio gây ra đau đớn đến cỡ nào, nên tôi đã xin phép chiếu thí nghiệm này cho các trò xem.” Cây đũa vẫy nhẹ lên màn trắng, “Hãy chuẩn bị tinh thần.”

Cảnh chuyển, vẫn là một người mang mặt nạ tham chiếu Sứ giả Thần c.h.ế.t cầm đũa phép hét to “Crucio” vào con nhện đen trên bàn. Chỉ là con nhện mà bất kỳ đứa nào cũng sẽ bắt gặp nếu lang thang quá xa ở mấy phòng học bị bỏ hoang lâu năm trên tầng 6. Nhưng ngay lập tức “rít rít xì xì” - những âm thanh đau đớn phát ra từ con nhện khi lời nguyền b.ắ.n tới.

Con nhện đen nhỏ xíu co giật, tám cái chân nó căng cứng không thể động đậy, “xì xì” khủng khiếp đến độ dù đã được lọc qua màn chiếu đen trắng cũng đủ sức làm một hai đứa con gái thút thít.

Cảnh tra tấn rốt cuộc cũng hạ màn.

“Tại sao gọi là lời nguyền không thể tha thứ? Vì chúng không hề có phản bùa, không gì có thể ngăn cản được một khi Crucio đã b.ắ.n dính lên người trò, nó chỉ kết thúc khi cơn tra tấn chấm dứt. Nhưng,” chú Leopold cao giọng, “Người thi triển lời nguyền tra tấn cần phải có tâm trạng giận dữ thù ghét, càng phẫn nộ thì mới càng có thể Crucio được.”

Có phải đó là tâm trạng của tóc bạch kim khi nghe thấy cô tự sát chứ không ở lại cùng cậu không...

“Còn ai biết lời nguyền không thể tha thứ nào nữa không?”

“Lời nguyền độc đoán ạ.”

“Lời nguyền g.i.ế.c chóc nữa thưa giáo sư.”

“À phải, lời nguyền g.i.ế.c chóc.” Màn chiếu chuyển sang hình một pháp sư ngã gục xuống đất trước ánh sáng xanh b.ắ.n ra khi tên Sứ giả Thần c.h.ế.t hô to “Avada Kedavra”.

Một cái c.h.ế.t nhanh chóng, không đau đớn cũng không gây ra thương tích nào. Nó thậm chí... yên bình và đơn giản như thể người ta vừa chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng vậy.

“Không có phản bùa, các bùa khiên Protego, Salvio Hexia đều vô dụng. Chỉ còn cách nhảy né, tránh khỏi tầm b.ắ.n của tia phép. Hoặc các trò tước-vũ-khí của kẻ địch trước khi hắn có thể niệm Avada Kedavra.”

“Thưa giáo sư, nếu kẻ địch có thể thi triển không cần đũa phép thì sao ạ?” Một đứa nào đó đặt câu hỏi.

“Có ai thay tôi giải đáp được không?”

Matt giơ tay: “Thưa giáo sư, Avada Kedavra không thể niệm không đũa phép được. Chưa từng có tiền lệ phù thủy pháp sư nào làm được điều đó vì lời nguyền g.i.ế.c chóc là bùa phép vô cùng cao cấp. Morgenstern-” vài đứa hít sâu khi nghe tới cái tên đó, “-là pháp sư duy nhất từng được biết đến có thể thực hiện không lời nhưng với đũa phép.”

“Gryffindor +2. Hơn nữa Avada Kedavra yêu cầu người niệm có ý chí mạnh mẽ và ý định rõ ràng, nghĩa là trong thâm tâm các trò phải rất-muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người đó mới có thể Avada Kedavra. Còn không thì chỉ như b.ắ.n ra tia phép xanh lá thôi. Cho nên, nhảy né và tước vũ khí, nhớ nhé.”

Giselle nghĩ chắc nhiều đứa ngồi trong căn phòng này đang nghĩ mình không đủ phản ứng để né tránh tia phép xanh lá khủng khiếp đó đâu. Giáo sư Conner đã không chọn nhảy né, bà chọn đối chọi trực diện bằng một phép bùa mạnh mẽ của mình. Nhưng có lẽ trước mặt mặt cây bùa phép mạnh mẽ tới đâu thì cũng như bùa đ.á.n.h lửa mà thôi.

Vị giáo sư vẫn tiếp tục bài giảng của mình.

“Tôi để lại lời nguyền độc đoán cuối cùng không phải vì nó nguy hiểm hơn Avada Kedavra, mà vì nó là lời nguyền không thể tha thứ duy nhất mà chúng ta có cách đối phó. Tất nhiên không hề dễ, đối kháng lời nguyền không thể tha thứ không bao giờ là dễ, nhưng nếu các trò chú tâm luyện tập, ít nhất các trò có thể phản kháng lại một-trong-ba lời nguyền kinh khủng nhất thế giới.”

Không đứa nào thấy một-trong-ba là con số nhỏ cả. 

Đũa phép vẫy lên, màn chiếu biến mất, cửa sổ mở toang trả lại ánh sáng cho phòng học. “Chúng ta sẽ có ví dụ trực tiếp ngay thôi, không cần xem qua hình chiếu làm gì.”

“Từ khóa là: tập trung ý chí cá nhân và phản kháng. Nếu tinh thần của trò đủ mạnh mẽ thì lời nguyền độc đoán sẽ chẳng thể tác động đến tâm trí trò.”

Chú Leopold nhìn quanh: “Nào, ai muốn thử trước?”

Ai dám thử mới là lạ. Ấy vậy mà chỉ giây tiếp theo Matt giơ tay.

“Tốt lắm trò Burrows, tất cả đứng dậy khỏi ghế mau!”

Bàn ghế bay gọn vào trong góc phòng, chúng nó đứng quanh chú Leopold và cái bàn duy nhất còn yên vị của Matt. “Tập trung. Phản kháng.” Rồi vị thần sáng quát lên rõ to:

“Imperio!”

Không có ánh sáng gì lóe ra từ cây đũa phép trên tay giáo sư Johnston cả, nhưng mặt mày Matt bắt đầu nhăn lại rồi thả lỏng nhanh chóng, đôi mắt cậu dại đi, chân thì đ.á.n.h nhịp như đang nhảy tap dance giống hệt mấy bộ xương khô bị ếm nguyền trong đêm Halloween.

“Phản kháng, Burrows! Phản kháng!”

Gương mặt thả lỏng của Matt lại nhăn tiếp, lần này mày cau chặt hơn, trong khi chân vẫn nhảy tap tap nhưng ai cũng thấy rõ cậu đang đối kháng lại thứ ý chí xa lạ trong đầu mình để giành lại quyền kiểm soát suy nghĩ.

“Đẩy nó ra khỏi đầu đi Burrows!”

Vài giọt mồ hôi nhỏ xuống và rồi một chân Matt đạp lên chân còn lại, chấm dứt nhịp nhảy, tóc đen c.ắ.n môi đến rướm m.á.u nhưng đôi mắt đã sáng rõ trở lại.

“Tốt lắm, lần đầu thế này là rất tốt. +10 cho Gryffindor.”

Thằng Steffensen khịt mũi rõ to. Nhưng rồi nó cũng như đám nhóc nhanh chóng nhận ra chính mình phản kháng lại lời nguyền độc đoán không dễ ăn như đứng ngoài quan sát đâu. Steffensen con vẫn nhảy tap dance đến 3 phút, Dietrichson thì múa ba lê còn hai thằng song sinh bị bắt nhảy cóc. Cái điệu bộ nhảy cóc đó sẽ rước được nhiều tràng cười dài nếu là trong trường hợp khác, chứ hiện tại thì mặt mày đứa nào trong lớp cũng đều như đang chuẩn bị đối mặt một con rồng cả.

Nol cũng không mạnh hơn đám rắn, nó bị Imperio nhảy lò cò một chân tới lui. Nhưng trường hợp gây ngạc nhiên lại là Ive, chỉ hơn 1 phút bị bắt múa ba lê cô bé đã tự chống cự và thoát ra được.

Giselle còn mải suy nghĩ có phải Hạt giống Trí tuệ đã tiếp sức cho cô bé không thì nghe tên mình bị gọi tới. “Tập trung ý chí, nhớ nhé trò Gibson.”

“Imperio!”

Có thứ gì đó nhảy ngay vào đầu Giselle, một tiếng nói mê hoặc rù-quến cô hãy co chân trái lên và nhảy lò cò đi. 

Nhảy lò cò đi. 

Nhảy lò cò đi. 

Nhảy lò cò mới vui làm sao.

Cái tiếng nói ấy đang thuyết phục cô rằng không còn sự gì trên đời hạnh phúc bằng việc co một chân lên và bắt đầu những nhảy nhịp nhàng. 

Giselle cũng nghĩ vậy. Nhảy lò cò thôi.

Nhưng rồi y hệt như lần bị mặt cây chiết tâm truyền tới tâm tình fake lần trước, con rắn Veles tên Vee mở mắt. Dẫu vậy nó không vồ đến tấn công tiếng nói ngoại lai vì Imperio chỉ như lời thì thầm quanh não mà không có định dạng thực chất. Nên Vee rướn đầu c.ắ.n vào ngọn lửa ma lực bản nguyên màu sét bạc.

Giselle đau đến thét lên. Và cô thoát khỏi Imperio.

Từ vẻ mặt chú Leopold có thể thấy rõ chú không quyết định được là Giselle đã làm đúng cách hay không. Rõ là chú chưa thấy ai từng thoát khỏi Imperio bằng cách tự đ.â.m vào thần kinh của mình. Không phải không đúng mà là không-thể-làm-được.

Rốt cuộc giáo sư mới cũng có quyết định. “Khá tốt trò Gibson,” chú nói dè dặt, “Nhưng lần sau trò nên làm tập trung ý chí để phản kháng thì tốt hơn.”

“Vâng thưa giáo sư Johnston,” cô đáp, với cái đầu đau nhức vô cùng. Con rắn Vee như trả thù cho việc nó bị đặt tên không có nhân quyền vậy, c.ắ.n đau vô cùng.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.