[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 231: Sách Cũ, Bạc Hà Và Tuyết Tùng
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:48
Danh tiếng của giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới được gây dựng chỉ sau tiết dạy đầu tiên. Năm ngoái người ta nói đến Steffensen cha với vẻ vừa sợ hãi vừa căm ghét vì sự thiên vị quá rõ ràng cùng tính cách hung hăng y hệt thằng con. Còn năm nay tụi nó nói đến chú Leopold với biểu cảm thán phục vui vẻ, vì tính ra chú không hài hước nhưng khen ngợi và cho điểm công bằng.
Cho nên dù phía Slytherin ra sức bỉ bôi chê bai cỡ nào thì Phòng chống nghệ thuật hắc ám lại trở thành môn học ưa thích mới của học sinh Hogwarts.
Các giờ sau đó tụi năm 6 tiếp tục luyện tập phản kháng Imperio, sự cải thiện hiện rõ khi Nol từ tuần thứ ba đã có thể ngừng nhảy tap dance sau 2 phút. Giselle vẫn dựa vào con rắn Vee dưới ánh mắt không thể nào hiểu nổi tại-sao-làm-được của chú Leopold, nhưng thế mà cô lại trở thành người làm tốt thứ hai chỉ sau Matt.
Tình hình ở lớp Biến hình thì không khả quan được như vậy. Tụi nó bắt đầu luyện tập thuật biến hình người, với cách thức cơ bản nhất là tự thay đổi ngoại hình của mình trước gương (may là mấy cái gương này không biết la hét phê bình vẻ ngoài). Sau khi được anh chị Eda Eli tham vấn thì có vẻ như đổi màu lông mày là dễ thực hiện nhất, tiếp đến là đổi màu tóc, nên bỗng nhiên con cháu Merlin ở Hogwarts có nhiều sắc lông mày đến lạ.
Nhưng ít ra việc xuất hiện giữa Đại Sảnh Đường với một bên lông mày màu cam một bên màu nâu còn đem lại tiếng cười cho đám bạn xung quanh. Chứ tình hình sau lớp Bùa chú thì chỉ có những cái mặt nhăn nhó đến đỏ lự vì phải cố gắng tập trung để niệm phép không lời. Không lời có nghĩa là không-lời, lưỡi không chuyển động, miệng không mấp máy, chỉ truyền ra ý niệm tinh thần và đũa phép thực hiện theo đúng vậy. Còn đâu, niệm thì thầm hay thậm chí niệm trong cuống họng hoặc cả niệm bằng bụng (một đứa Ravenclaw đã bị giáo sư Hynkel phát hiện ra thực chất nó đang nói-tiếng-bụng niệm Protego) đều không tính.
Một lần Amy bình luận rằng vẻ mặt cố gồng để niệm không lời của tụi năm 6 hệt như cái kiểu “rặn đẻ” của bà bầu, và thế là từ đó Giselle không bao giờ có thể nghĩ bình thường khi nhìn thấy đứa nào đang nhăn nhó “rặn” làm sao cho cái nĩa bay lên mà không phát ra tiếng.
Môn dùng đũa phép có cái khó của nó, thì môn không dùng đũa phép cũng chẳng dễ dàng gì. Lý thuyết Pháp thuật gần như là sự kết hợp giữa lịch sử, triết học và vật lý lý thuyết cổ điển trong mắt Giselle. Và tất cả chúng đều có chung đặc điểm là phải mòn m.ô.n.g tra cứu tài liệu trong thư viện.
Tra cứu được là còn may, chứ như câu “Dựa trên hiểu biết phép thuật của bạn, hãy chứng minh tại sao Gamp đưa ra được ngoại lệ không thể biến ra đồ ăn thức uống?” thì phải làm sao. Bây giờ thì đến phiên Ryu-chan nhận được thư cú than phiền của cô gái rằng không biến ra được đồ ăn là chứng minh rõ ràng nhất đấy thôi - như bức thư của anh gửi cô hồi năm 3.
Cô phù thủy cũng không chắc mình thích Độc d.ư.ợ.c hay Giả kim hơn. Từ năm 1 đến năm 6 cô đã tuân theo tôn chỉ là làm theo đúng công thức cho mọi loại độc dược. Dĩ nhiên cô cũng rõ có đôi khi linh cảm và biến tấu cá nhân của người nấu sẽ làm món ăn ngon hơn là chỉ nấu theo công thức. Cô có thể làm vậy với nấu ăn nhưng tuyệt nhiên không thể làm vậy với độc dược, nên con điểm [O] mà cô sở hữu khác hoàn toàn với thằng nhóc Dietrichson. [O] của Giselle là trầy da tróc vảy mới được, còn thằng Dietrichson đạt [O] vì thang điểm tối đa chỉ tới đó.
May sao vớt vát lại ở mấy bài luận và lý thuyết sách vở, chứ nếu không cô đã tự hỏi tại sao mình không ngồi ở phòng sinh hoạt chung chơi bài nổ như Nol mà phải có mặt trong căn hầm tối tăm này.
Hôm nay căn hầm đón tụi nó với ba cái vạc t.h.u.ố.c thành phẩm đặt giữa phòng, một hiện tượng lạ lùng khi mới đầu buổi mà t.h.u.ố.c đã nấu xong.
“Bài hôm nay sẽ nhẹ nhàng thôi,” giáo sư Morton mỉm cười, “Giới thiệu với các trò ba loại độc d.ư.ợ.c bị hạn chế.”
Tụi nhỏ cho rằng giáo sư Morton được truyền cảm hứng từ ba lời nguyền không thể tha thứ của giáo sư Johnston rồi.
“Bị hạn chế, chứ không phải bị cấm hoàn toàn. Các trò vẫn có thể sử dụng chúng trong một vài trường hợp nhất định...”
Giselle và Ive đứng cùng nhau ở cái bàn gần ba cái vạc nhất, dĩ nhiên rồi, một thói quen không thể bỏ được của mấy đứa học bá. Còn Matt thì đứng ở tít cuối cùng nhóc Fitz với những đứa chỉ mong sao không bị giáo sư kêu tới.
Kỳ lạ thay cái vạc bên trái đang tỏa ra mùi hương quyến rũ đến độ Giselle bắt đầu thấy lâng lâng, đầu óc cô mụ mị đi một cách lạ lùng.
“...Việc tự pha chế và sử dụng cá nhân là khả thi, dĩ nhiên nếu ai trong các trò có khả năng pha chế được chúng...”
Pha trộn giữa mùi sách cũ trong thư viện, mùi bạc hà the mát cùng mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng giữa trưa nắng hè...
“...Nhưng việc mua bán công khai và sử dụng lên người khác, cũng như ở các trường hợp công cộng, là trái phép.”
Tiếng nói của giáo sư Morton như điểm neo thực tại, còn tinh thần và tầm mắt của Giselle đã cách điểm neo đó rất xa rồi... xa rồi... xa về một trưa hè lộng gió dưới tán cây thủy tùng, nơi mùi bạc hà và tuyết tùng xộc thẳng vào mũi, khi đôi môi mềm của cậu trai đáp xuống môi cô.
“Selly! Selly!” Thực tại gọi hồn cô về, “Giáo sư Morton gọi cậu kìa.”
Giselle nhìn quanh, mình vẫn đứng trong căn hầm độc dược, mấy đứa bạn đang khó hiểu nhìn cô còn giáo sư Morton thì giữ nụ cười nhạt.
“Em xin lỗi thưa giáo sư?”
“Tôi đang nhờ trò đoán xem trong cái vạc này là gì vì trò đứng gần nhất, và xét thấy hiệu quả của nó nhất.”
Cô phù thủy thấy má nóng bừng, lúng túng đáp: “Thưa giáo sư đây là tình d.ư.ợ.c ạ.” Nhiều tiếng hít vào và không nhìn cũng biết mấy đứa đằng sau đang cố rướn người lên để thấy cái vạc cho rõ. “Chất lỏng lấp lánh màu xà cừ, thành phẩm sẽ là những hơi khí bay lên với vòng cuộn xoáy.” Phải cố gắng lắm cô mới kiềm được bàn chân đang kêu gào đòi nhích thêm vài bước để tiến gần hơn tới hỗn hợp mùi sách cũ, bạc hà và tuyết tùng cỏ non đó. “Nhưng đặc điểm điển hình nhất của tình d.ư.ợ.c là mỗi người khác nhau sẽ ngửi thấy mùi hương khác nhau, dựa trên thứ người đó yêu thích nhất là gì.”
“Được rồi, cám ơn trò Gibson. Trò có thể tạm dời xuống...” Giselle bước vội xuống cuối lớp như nhận được thánh chỉ, “...bàn bên dưới để các trò khác có cơ hội đến gần cảm nhận hơn.”
Cô không hứng thú quan sát biểu hiện của đám nhóc choai choai trước cái vạc đó, hay lời cảnh báo tình d.ư.ợ.c chỉ tạo ra thứ cảm xúc đam mê chứ không bao giờ là tình yêu đích thực của giáo sư Morton. Cơn dư chấn của mùi bạc hà và tuyết tùng đ.á.n.h mạnh vào dây thần kinh còn chưa thả lỏng làm Giselle choáng váng, cô chống hai tay lên bàn pha chế cho khỏi ngã, trong khi mắt nhắm lại là chỉ thấy mái tóc bạch kim sáng chói cùng đôi mắt khói sương như chứa cả sao trời đang nhìn mình.
Đến khi cả lớp ai cũng bị tình d.ư.ợ.c làm cho choáng váng dù ít hay nhiều, giáo sư Morton mới đậy nắp cái vạc ánh màu xà cừ đó lại, Giselle mới có thể trở về chỗ cũ.
Khác với cơn bấn loạn gây ra bởi cái vạc đầu tiên, thứ dung dịch trong vạc thứ hai trông y hệt nước bình thường đang đun nóng. Nó chẳng tỏa ra bất kỳ mùi hương hay màu sắc nào, hơi nước bốc lên cũng không thấy rõ.
“Đó là chân dược, thưa giáo sư Morton,” một đứa Ravenclaw phát biểu, “Làm cho người uống chỉ có thể nói sự thật mà thôi.”
Giáo sư độc d.ư.ợ.c gật đầu: “Chân dược, liều t.h.u.ố.c của sự thật. Nó được dùng rất hạn chế trong việc lấy khẩu cung ở Bộ Pháp thuật. Còn nếu các trò muốn biết rõ hơn trong trường hợp nào được phép và không được phép dùng chân dược, tôi nghĩ trò Parsons của câu lạc bộ luật...” Ive vui vẻ đứng thẳng người lên, “...sẽ giải đáp thêm cho các trò.”
Giáo sư Morton múc vài muỗng chân d.ư.ợ.c cho vào một cái lọ thủy tinh để cả lớp quan sát tốt hơn. “Việc buôn bán chân d.ư.ợ.c là bị cấm, chỉ có một số độc d.ư.ợ.c sư cao tay mới điều chế được nó thôi. Dĩ nhiên, nếu các trò tự điều chế và dùng lên bạn bè hay người thân trong các trường hợp không mang ý đồ gì thì có thể du di cho qua.”
Khá chắc là không ai trong lớp N.E.W.T này có thể pha chế ra chân d.ư.ợ.c được.
Cái vạc thứ ba trông vui vẻ phải biết. Nó cứ b.ắ.n lên những giọt nước màu vàng lép bép như những con cá nhảy lên khỏi mặt nước, nhưng toàn bộ chất lỏng vàng thì chẳng rơi ra ngoài giọt nào.
“Có ai biết trong cái vạc này là gì không?”
Một vài cánh tay giơ lên nhưng không ai đáp đúng. Cuối cùng vẫn là Ive trả lời: “Là Phúc Lạc Dược phải không ạ?”
Nghe thế một vài đứa cố gắng chồm lên, trong khi những đứa hiểu biết thì thầm: “Là dung dịch may mắn.”
“Ồ tại sao trò lại nghĩ vậy? Nhìn từ dấu hiệu nào?”
Cô bé hơi lúng túng: “Em không rõ về dấu hiệu của Phúc Lạc Dược nhưng nếu thầy gọi là ba loại độc d.ư.ợ.c bị hạn chế thì em có thể đoán Phúc Lạc Dược nằm trong đó vì nó bị cấm dùng trong tất cả các trận tranh tài, thi đấu hay thể thao.”
“Ồ không việc gì phải xấu hổ về hiểu biết của trò cả. Suy luận hợp lý sẽ giúp ích nhiều cho nghề nghiệp tương lai của trò.” Rồi ông nhìn quanh những gương mặt đang háo hức, “Phúc Lạc Dược là dung dịch may mắn, trong bất kỳ trường hợp nào đi chăng nữa, khi trò uống vào nó sẽ chỉ đem lại may mắn cho trò mà thôi. Thời hạn 12 giờ.”
“Thưa giáo sư,” Fitz giơ tay, nó là đứa đã thì thầm “dung dịch may mắn” trước nhất, “Vậy tại sao chúng ta không dùng hàng ngày ạ?”
“Ai giúp trò Johns giải đáp được không?”
“Là vì khó bào chế Phúc Lạc Dược lắm ạ,” một Ravenclaw đáp.
“Khó khăn đến mức độ nào? Các trò có thể hình dung là trong các độc d.ư.ợ.c sư đang hành nghề trên khắp nước Anh, có cỡ 5 người có thể điều chế chân dược, nhưng chỉ 3 người có khả năng điều chế ra Phúc Lạc Dược mà thôi.”
Cô gái thì thầm phỏng đoán trong 3 người đó có ai nhà Dietrichson không. Hay Dietrichson chỉ giàu vì buôn bán độc dược, bỏ tiền thuê những độc d.ư.ợ.c sư tài năng để làm lũng đoạn thị trường, chứ về mặt cá nhân thì không có ai thực sự xuất chúng?
Với Giselle mà nói, người đã dấn thân vào thương trường thì khó tập trung nghiên cứu khoa học lắm. Như bác trai Marshall là ví dụ.
“Thêm một lý do nữa, nếu dùng Phúc Lạc Dược quá thường xuyên sẽ gây ra kích động, liều lĩnh và khinh suất. Các trò sẽ bỏ qua hết mọi dấu hiệu nguy hiểm với cái tự tin ảo tưởng rằng nữ thần may mắn đang đứng về phe mình.
Thuốc tốt đến đâu cũng có ba phần độc. Và hơn nữa, nó có tính gây nghiện. Thử hỏi đã trải qua cảm giác may mắn thuận lợi từ đầu tới cuối trong cả tuần rồi phải trở lại bình thường, phải đối mặt khó khăn cuộc sống, thì ai mà chịu được phải không?”
Không chỉ Độc d.ư.ợ.c phải đắn đo tới vấn đề đạo đức và pháp luật mà Giả kim cũng có những suy nghĩ triết học phức tạp. Chẳng hạn như biến sắt thành vàng rồi tự do tiêu xài kho tàng mà một người bình thường phải còng lưng làm việc cả đời mới tích lũy được?
Giselle thì thấy đó là một cách đặt vấn đề ngớ ngẩn, vì thực tế có ai làm được việc biến sắt thành vàng-vĩnh-viễn đâu? Giả kim Muggle không được, phép thuật biến hình chỉ có thời hạn vài tiếng đồng hồ, còn giả kim phù thủy thì có thể làm ra một thứ kim loại trông-giống-vàng mà thôi. Thậm chí cả yêu tinh, vốn nổi tiếng với vàng của yêu tinh cũng chỉ là một trò chơi khăm, mấy đồng vàng biến mất hoặc biến thành đất bùn chỉ sau vài ngày.
Thế thì phải băn khoăn các câu hỏi triết học đó làm gì.
Không chỉ cô mà cả lớp Giả kim đều có suy nghĩ như vậy, thở dài chán nản khi phải nộp bài luận về nhà cho giáo sư Magnus.
Đôi khi Giả kim lại là phiên bản nâng cấp của Độc dược. Khi mà trước mặt mỗi đứa cũng có một cái vạc và trên bàn thì bày đầy nguyên liệu từ thảo dược, hóa chất đến kim loại. Mục tiêu là thực hành thí nghiệm các phương thức tạo ra t.h.u.ố.c chữa bách bệnh của các dòng phái giả kim cổ đại. Trong khi phía giáo sư Morton cũng cho tụi nó pha chế trường sinh dược, nhưng hiệu quả thì chỉ như làm cho tinh thần người uống khỏe hơn đôi chút mà thôi.
Ấy là chưa kể trường sinh d.ư.ợ.c của độc d.ư.ợ.c thì ít nhiều đã được công nhận, không có lợi nhưng cũng không có hại. Còn thứ chất lỏng mà giả kim tạo ra ai dám uống mới lạ, sợ rằng hiệu ứng ngược lại với hai từ “trường sinh” ấy chứ.
