[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 244: Indiana Jones Và Lara Croft (2)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:50
Chàng trai lại bật cười, bỏ qua bộ xương rơi rụng tiến đến xem xét cái lăng đá. Chưa được mấy hơi thở anh lại nói: “Không biết quý cô Lara Croft có muốn trèo xuống đây không?”
Hóa ra bộ xương đặt lên để che giấu một cái lỗ thang trèo xuống bên dưới. Còn tại sao lại có cái ý tưởng thiên tài dùng xương che miệng hố thì phải đợi gặp chủ nhân để hỏi thôi. Riêng cô thì thầm nghĩ đám phù thủy pháp sư cổ đại hình như không thể tư duy theo lối bình thường thì phải.
À đâu, phép thuật là đã chẳng thể tư duy theo logic thông thường rồi.
Cái miệng hố chỉ đủ một người nhỏ con tuột xuống. Tới khi chân chạm trên đất bằng thì lại nghe tiếng rạo rạo bò trườn nổi hết cả da gà. Không kịp nghĩ gì cô vừa niệm quả cầu lửa vừa gọi Lumos.
Nhìn xung quanh, toàn là Devil's Snare. Devil's Snare bò khắp nơi khắp chốn, như những con rắn lổm ngổm quấn lấy nhau, tình cảnh ớn lạnh hết sức. Lửa và ánh sáng từ hai người phát ra chỉ đủ bao phủ một vùng không gian xung quanh mà thôi, còn ngoài vùng sáng Devil's Snare vẫn ngọ nguậy tới lui.
Cô không còn sợ rắn nữa, nhưng không bao hàm trường hợp mấy cái dây roi thực vật giả dạng động vật này.
“Em vẫn luôn nghĩ Devil's Snare là sản phẩm lỗi của tạo hóa,” cô ghê răng cố chạy ra khỏi vùng này.
“Còn anh thì nghĩ Bộ nên dùng chúng thay cho giám ngục.”
Ê nha, ý tưởng gì nghe thấy gớm vậy. Thử tưởng tượng bị cầm tù ở một nơi mà Devil's Snare bò lổm ngổm trên sàn, quấn quanh thân mình khi mình ngủ. Ôi...
Đi qua địa bàn Devil's Snare thì đến một vùng trũng như chúng đang đứng ở trên lầu mà nhìn xuống dưới vậy. Còn bên dưới là cả một... binh đoàn tượng đá. Giselle đã kể phù thủy pháp sư có sở thích dùng tượng đá canh gác chưa nhỉ, ừ nó đó, và ở nơi này thì có cả một binh đoàn.
“Ơ Ryu-chan à, anh nghe đến Tần Thủy Hoàng chưa?”
Nơi này chỉ khác đội quân đất nung của Tần Thủy Hoàng ở chỗ bằng đá chứ không phải bằng đất nung, và mặt các bức tượng đều giống nhau. Vậy niềm an ủi nhỏ nhoi là chủ nhân nơi này không phải Tần Thủy Hoàng version phù thủy?
“Nếu chúng ta an toàn ra khỏi đây, anh hứa sẽ đọc lại sách lịch sử.”
Giọng điệu chán ngán của anh y hệt Matt Nol khi tụi nó cầm tới cuốn Lịch sử Phép thuật làm cô gái cười khúc khích. Nhưng nụ cười tắt ngắm khi đám tượng đá bắt đầu rầm rầm chuyển động.
“Lần gần nhất giáp mặt tượng đá thì em đã dùng Expulso.”
“Còn anh đề nghị nên dùng Reducto.”
Đâu cần biết dùng bùa gì miễn có hiệu quả là được. Và hiệu quả ở đây đo lường bằng tiêu hao ma pháp, vì có quá nhiều tượng đá đi. Đánh 3 4 con thì còn vui, 10 con là uể oải lắm rồi, khả năng phản ứng chậm đi nhiều, còn đằng này ít thì phải đến cả trăm bức tượng.
Đánh đến 2/5 là Giselle đã bắt đầu hụt hơi, ma pháp tiêu hao 60% rồi, nhìn qua Ryu-chan anh cũng không còn thong dong nhẹ nhàng, trán đổ mồ hôi như người thi chạy việt dã.
“Anh nghĩ chúng ta nên dùng một bùa kết hợp.”
Cô cho nổ tung bức tượng cầm kiếm, thở hổn hển hỏi: “Là như thế nào?”
“Em biết dùng phép thuật Runes chứ?”
“Còn tùy Runes nào...” Cô mới học cơ bản thôi.
“Một Runes nổ tung diện rộng?”
Tranh thủ nhìn quanh nơi này, “Phức tạp đấy, phải tập trung cao độ. Còn trong tình cảnh này thì...”
“Em cần bao lâu?”
“Cỡ 15... không 12 phút,” cô đ.á.n.h liều.
“Được rồi.”
Thế là Ryu-chan bước lên trước che chắn cho Giselle phía sau. Anh vẫn tiếp tục b.ắ.n nổ mấy bức tượng trước mặt, còn tạo thêm một bùa bảo vệ xung quanh khu vực hai người đứng. Cô phù thủy thì tập trung tinh thần vẽ ra một từ tổ Runes, à không, nói đúng hơn phải là 3 lớp Runes Bombarda chồng lên nhau. Còn tại sao chỉ có 3 lớp thì dĩ nhiên là vì thời gian không đủ.
Khi động tác đũa phép sắp vẽ xong Runes của lớp thứ ba, cô la lên: “Chuẩn bị nha Ryu-chan,” chàng trai đứng trước gật đầu, lưng anh đã ướt đẫm. “Đây!” Cô b.ắ.n ra lớp Runes cuối cùng đè lên hai lớp đầu, anh chĩa đũa phép truyền năng lượng tức khắc. Từng chữ Runes nét đỏ phát sáng, bay thẳng về phía trước, giang rộng ra như một tấm lưới to đùng, càn quét hết lớp tượng này đến lớp binh kia. Runes chạm tới tượng đá nào cũng gây ra một tiếng nổ đùng đoàng, mảnh vỡ bay tứ tung, b.ắ.n lên cả những bức tượng khác kéo chúng tan tành theo. Cơn xung chấn lực cũng đẩy ngã hai phù thủy xuống nền đất, may mà Ryu-chan kịp gọi lên bùa khiên để che chắn những mảnh gạch đá văng tới.
“May mà em học Runes,” Ryu-chan nằm dưới đất, cả người dơ hầy, mặt mũi lấm lem bụi đá mà còn nói đùa được. Giselle thật không hiểu sao anh vẫn có thể vui vẻ trong tình cảnh này chứ.
“Chẳng nhớ Runes cứu mạng em lần thứ mấy rồi nữa.” Cô lồm cồm bò dậy, lấy tay phủi bớt bụi đất nhưng càng phủi lại càng làm dơ tay, bực mình niệm luôn một bùa tẩy rửa làm cả người ướt như chuột lột, xong lại bùa hong khô.
Chắc chỉ có mình mình dùng bùa chú vô tội vạ thế này.
Nghỉ ngơi một lát chúng lại đi xuống chính giữa của tầng lầu, trung tâm đám tượng đá. Vẫn là một lăng mộ rỗng đáy, vẫn nhảy xuống dưới, nhưng lần này không phải Devil's Snare đón chúng mà chỉ là một nền đất lạnh. Nơi này thì lại y hệt như căn phòng đầu tiên có bộ xương biết độn thổ, vẫn có một lăng mộ nằm chính giữa. Nhưng lần này là thật, chắc chắn là thật.
...Vì từ trong lăng mộ năng lượng phép thuật tỏa ra xung quanh... Không, phải gọi là ma thuật cổ xưa.
Người nằm trong đó ắt hẳn là một phù thủy hùng mạnh. Nhưng hầu hết phù thủy có tiếng tăm đều được lịch sử ghi lại, mộ phần của họ cũng đặt ở những nơi nổi danh hoặc là nơi họ đã cống hiến lúc sinh thời. Còn lăng mộ phù thủy này thì sao, lối vào nằm trong một căn nhà ngõ cụt, ở một ngôi làng bé xíu mà tiếng tăm của nó đã bị ngôi trường phù thủy bên cạnh chiếm giữ hết.
“Ryu-chan, là phép thuật Runes.” Giselle không đi tới tiếp nữa, nhìn lăng mộ nằm giữa trung tâm của một mạng lưới ma pháp phức tạp, hình dung như thể mạng lưới an ninh laser bảo vệ quanh mấy cổ vật ở viện bảo tàng ấy. Nếu đụng sai chỗ sẽ bị pháp thuật phản phệ ngay. Còn thương tổn đến mức nào thì tùy vào bùa phép đụng trúng.
“Không sao, anh có thể nhìn thấy.”
Dùng từ “nhìn thấy” trong trường hợp này thật vi diệu. Thế là Giselle gần như không chớp mắt quan sát Ryu-chan từ từ di chuyển vào mạng lưới phép thuật đó. Nhìn bằng mắt trần không rõ, cô mở mắt Revelio lên xem, vẫn không hiểu được cách giải mạng lưới này thế nào nhưng thấy như thể mỗi chỗ ghép nối đều có một lỗ hổng, hay nói đúng hơn là một ổ khóa an toàn, chỉ cần dùng đũa phép vít đúng chỗ đó là có thể đi sang lớp tiếp theo.
Còn tại sao Ryu-chan cứ như biết sẵn ổ khóa an toàn nằm ở chỗ nào để một mạch đi tới thì cô chịu. Nên cô phù thủy có một cảm giác rất kỳ cục là nơi này sinh ra để dành cho pháp sư có khiếm khuyết như anh đến giải.
Có lẽ từ “nhìn thấy” của anh nghĩa là vậy.
Nhưng sâu trong tâm khảm, ở phần não bộ tỉnh táo và duy lý nhất của mình, Giselle nghiệm ra rằng lý do Ryu-chan cất công từ Nhật Bản sang tới tận ngôi làng hẻo lánh Anh Quốc, chọn mua căn nhà ma ám Spooktacular Spellbound là vì tìm kiếm lăng mộ này.
“Anh chờ không được.”
Có lẽ cô đã hiểu sai hàm ý câu nói này rồi. Chính ra không liên quan gì đến cô đâu, anh chỉ đang tìm kiếm kho báu hay thứ gì đó quý giá thôi.
Phải rồi. Cô với anh trước đó có thân thiết gì lắm đâu, cảm tình giữa họ chỉ dừng lại ở mức gần với bạn tâm giao mà thôi. Anh đâu nhất thiết không quản ngại đường xá xa xôi đi nửa vòng trái đất chỉ để ở gần cô đâu.
Nghiệm được tới đây cõi lòng Giselle nhẹ nhõm làm sao. Có lẽ sau sự kiện này anh lấy được thứ anh cần rồi, Ryu-chan sẽ thu quán thực hiện chuyến đi của mình. Chúng vẫn là bạn tốt, vẫn giữ liên lạc qua thư, anh kể cho cô nghe về những nơi chốn lạ kỳ mình đã đặt chân tới, gửi cho cô những món quà lưu niệm bé xinh.
Và lần này cô không còn ngại ngùng mà sẽ vui vẻ nhận lấy chúng.
Ryu-chan đã đi tới sát bên ngôi mộ, anh bấm hay chạm vào một điểm nào đó thì toàn bộ mạng lưới ma pháp biến mất. Biến mất như chưa từng tồn tại.
Phép thuật còn có thể làm được đến mức này nữa.
“An toàn rồi, lại gần hơn đi em.”
“Ơ... em nghĩ em đứng đây được rồi,” vẫn đứng tại chỗ cô đáp.
Anh chàng Nhật Bản không vui hướng đầu về phía cô, “Đến đây nào Selly, em cũng tò mò ai nằm đây mà?”
Thế là cô đành phải tiến sát lại gần lăng mộ, nhìn vào bên trong một t.h.i t.h.ể đã khô quắt nằm nơi đó. Thi thể giống như những mẫu vật mà các nhà khảo cổ học khai quật được, da khô quắt gần như chỉ còn xương, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một người đàn ông. Thế mà từ bộ xương này năng lượng à, ma thuật cổ xưa vẫn tỏa ra, chính xác là tỏa ra từ xương và não bộ.
“Ma thuật cổ xưa là từ nội tại tỏa ra à?” Cô đưa ra thắc mắc lớn nhất của mình.
“Không, ma thuật cổ xưa tồn tại trong không khí, là trích xuất từ nguyên tố pháp thuật,” hmm vẫn có một cụm từ mình dùng đúng, “Ngọn lửa nội tại trong em hấp thu và chuyển hóa nó, đưa ma thuật cổ xưa tuần hoàn trong thân thể. Đến khi người mất nó mới dần tản đi.”
Ngọn lửa nội tại à, cô thích từ ma lực bản nguyên mình tự đặt hơn.
“Thế thì vị pháp sư này khi còn sống ắt hẳn rất mạnh mẽ.”
Cô cảm nhận được Ryu-chan dường như muốn nói gì đó, có lẽ kể thêm về lai lịch của t.h.i t.h.ể này, nhưng rồi anh chỉ gật đầu. Giơ đũa phép rạch một đường nhỏ nơi đầu ngón tay, một giọt m.á.u bay ra lơ lửng trên thi thể. Anh chìa tay ra với cô, “Máu của em Selly.”
“Để làm gì chứ?” Cô hỏi.
“Để t.h.i t.h.ể xác nhận truyền thừa.”
“Thế cần m.á.u của em làm chi? Xác nhận anh được rồi.”
Chàng trai ấm áp nhìn cô, thật kỳ lạ là với đôi mắt không có tiêu cự ấy cô lại cảm nhận rõ ràng ánh nhìn của anh. “Không có em sao anh đến được đây chứ. Em đừng nghĩ nhiều Selly, anh chỉ cần một thứ thôi, mà ông ấy thì không chỉ để lại một thứ đâu.”
Thấy cô vẫn ngần ngừ Ryu-chan thở dài: “Nếu em không xứng đáng thì ngay từ không gian bệ đá em đã không được vào đây rồi. Selly...”
Giọng anh gọi tên cô nghe như dỗ dành một đứa em gái bướng bỉnh vậy. Trước đây anh Hai vẫn thường ngân tên cô như vậy.
Giselle đành giơ tay ra, một vết chạm nhẹ như kiến c.ắ.n và rồi giọt m.á.u thứ hai bay ra. Ryu-chan vung đũa phép, bắt đầu nói gì đó bằng tiếng Nhật mà cô gái chỉ nghe được vài chữ. Cô chưa vững tiếng Nhật lắm, mà Ryu-chan có vẻ như còn dùng các từ cổ nữa, cô gần như mù tịt.
Nhưng như vậy có thể kết luận rằng chủ nhân nơi này là người Nhật. Pháp sư Nhật Bản nhưng ông thành thạo Runes (từ việc Ryu-chan gặp khó khăn với Runes cô nhận ra văn minh phù thủy xứ sở mặt trời mọc không thạo nhánh phép này), binh đoàn tượng đá thì như Tần Thủy Hoàng và các ký tượng phù thủy khắp nơi trên thế giới. Có thể thấy người này khi còn sống có kiến thức bao quát hết cả văn minh phù thủy Đông Tây. Có khi ông đã du ngoạn khắp quả địa cầu, học hỏi nhiều nền văn hóa đa dạng, sau đó chọn làng Hogsmeade làm nơi dừng chân cuối cùng.
Khoan, khoan. Đó chẳng phải đang nói Ryu-chan sao? Dù quá trình hơi ngược lại, anh dừng chân ở Hogsmeade trước khi đi du lịch, nhưng cũng tương đồng về nhiều mặt mà phải không.
Hmm có lẽ đây là tổ tiên của anh.
Có vẻ hợp lý.
Trong khi cô phù thủy suy diễn rất lung, tràng điếu văn của Ryu-chan đã chấm dứt, hai giọt m.á.u rơi vào hộp sọ của thi thể. Dưới con mắt Revelio của Giselle thì trong hộp sọ tuy không còn ngọn lửa nội tại nhưng có một điểm tụ hình giọt nước, hai giọt m.á.u hòa lẫn vào đó, lại kích phát ra một luồng năng lượng bao phủ khắp căn phòng.
Một tiếng ngân não nề thê lương, t.h.i t.h.ể dần mục ruỗng như thời gian bị ai đó kéo nhanh làm tăng tốc độ oxy hóa, chẳng mấy chốc là cả một bộ xương người hóa thành một nắm tro bụi. Tro bụi lại tan biến chỉ trong vài hơi thở, để lại ngay vị trí đống tro tàn ấy một chiếc quạt giấy và một vật gì đó hình trụ nhỏ. Ryu-chan cầm cả hai lên, vậy mà đưa cho Giselle chiếc quạt giấy. Thôi đến đây cần gì dùng dằng nữa, cô nhận lấy luôn.
Cách đi ra dễ dàng hơn đi vào nhiều, chúng chỉ cần chạm tay vào lăng mộ là được đưa về lại không gian bệ đá, đi ngược con đường dẫn về bức chân dung ông Irish Irwin. Con ma Jack lẫn ông già Irwin vẫn còn đấu võ mồm ì xèo.
Thấy đã trễ rồi Giselle chuồn lại về trường, định khi khác sẽ hỏi kỹ Ryu-chan chuyện này qua tấm gương đôi.
