[hp] Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 243: Indiana Jones Và Lara Croft (1)
Cập nhật lúc: 12/11/2025 07:50
Đến ngày đi thăm làng Hogsmeade cuối tháng 1, Giselle lại giả vờ chui vào thư viện, nhưng sau đó lẻn ra theo đường bức tượng Broomhead gù gần bệnh xá mà cô đã dùng hồi năm 4. Đúng là tréo ngoe thật, lúc được phép đi chơi bình thường thì lại không muốn đi, đến khi bị cấm túc lại tìm mọi cách trốn đi cho bằng được. Còn lý do phải đi thế này là vì Ryu-chan đợi cô đến gỡ bức tranh lạc quẻ xuống.
Ryu-chan vừa từ Nhật Bản trở về, mang cho cô bạn nhỏ nào là trà thơm, bánh ngọt và vài món quà lưu niệm nhỏ xinh. Giselle rất muốn không nhận, kể từ khi quen biết cô chỉ gửi tặng anh quà Giáng Sinh mỗi năm mà thôi, trong khi đối phương cứ thi thoảng tặng quà, lần nào về Nhật cũng mang quà lưu niệm cho cô.
Dù cô ám chỉ mấy lần anh vẫn cứ tiếp tục, và còn tỏ vẻ không vui nếu quà bị từ chối làm Giselle bất đắc dĩ hết sức. Cũng không dưới một lần, khi trò chuyện qua tấm gương đôi, cô giả vờ lộ ra rằng mình đang trong một mối quan hệ rồi. Thật ra Giselle biết thừa là Ryu-chan đã biết, vì anh có thể đọc suy nghĩ của đám học sinh ghé cửa hàng anh mà, anh nhận ra cô lần đầu cũng vì đã thấy hình ảnh cô trong đầu bọn chúng.
Chàng trai Nhật Bản đón cô gái trong một bộ áo chùng kiểu dáng Mahoutokoro, tấm biển “Đóng cửa” treo sẵn bên ngoài khiến cô không khỏi tự trách mình làm phiền anh quá.
“Em đừng lo, tiệm làm ăn tốt lắm.” Trong một thoáng cô cho rằng con rắn Vee đi chơi không giữ nhà để anh lẻn vào đọc tâm trí cô rồi.
“Anh nói thế cho em vui thôi,” cô gái bĩu môi, theo anh lên lầu 2. Con ma Jack đã chờ sẵn phấn khích vô cùng, nó bay lên bay xuống b.ắ.n pháo bông hát hò om sòm. Trái lại ông Irish Irwin ủ rũ, luôn miệng than thở năn nỉ gia chủ đừng quẳng tác phẩm nghệ thuật như mình xuất tầng hầm.
Giselle đau đầu vô cùng, cũng vô cùng thắc mắc tại sao Ryu-chan có thể chịu đựng được đám ma quỷ ám này. Bên nhà Liu hồi Giáng Sinh có Amon c.h.ử.i nhau với bà già Liu pha cùng hợp âm của cái đầu búp bê Vexy là Giselle đã thấy mức độ đau đầu ngang với quán Reign Ember rồi.
Đến khi cô gái niệm phép bùa mà người giải nguyền Gupta truyền lại, ông già Irwin chạy ra tới sát mặt tiền làm bộ dang tay ôm lấy khung tranh của mình, như đang cố giành giật sổ đỏ với con ma Jack vậy.
Khi bức tranh cạch một tiếng rớt xuống nền, cùng với tiếng la oai oái của ông già và tiếng pháo hoa bùm bụp của con ma, cả chủ lẫn khách lại chú ý đến một cái lỗ to tướng trên tường, mà chắc chắn là treo một bức tranh thì không cần phải khoét to đến thế. Nó to đến độ Giselle có thể cúi người chui vào lọt ấy chứ.
“Ơ Jack ông có biết bên vách tường kia có phòng chứa gì không?” Cô hỏi con ma xó.
“Lỗ gì? Chuyện gì vậy?” Bức tranh nằm dưới đất quên cả giả vờ khóc lóc. “Phía sau tranh ta có gì à?”
“Jack không biết,” con ma thử bay vô lỗ đen nhưng không được, “Nó không phải không gian thuộc căn nhà này.” Làn sương bạc bay tới vách tường liền bị dội ngược ra.
Đúng là với mấy con yêu ma quậy phá sinh ra từ kiến trúc nhà ở thì nó chỉ có thể ám nơi đó mà thôi.
“Anh nghĩ chúng ta nên qua đó xem thử,” Ryu-chan đã thắp sáng đũa phép lên, nhưng tia sáng của anh có màu đỏ chứ không phải bùa Lumos bình thường. Có lẽ là bùa định hướng chuyên dành cho phù thủy khiếm thị.
“Nên vậy,” cô đồng tình, “Để em đi trước cho.”
“Để anh,” Ryu-chan cúi người bước qua cái lỗ gọn lẹ, “Đừng lo.”
“Ai đó làm ơn dựng tôi lên với...” Tiếng ông Irish Irwin văng vẳng dần xa khi hai người đi men theo con đường nhỏ hẹp.
Xung quanh trông như nửa là tường đất nửa là vách gỗ nên cô gái chưa định hình được đây là đâu. Nhưng khá kỳ lạ, lầu 2 của Zenko Hideaway rõ ràng là xây bên trên nền đất, xung quanh đều là không khí thì làm sao có đất hay vách gỗ gì được.
Và như trả lời thắc mắc của cô, người đi trước nói: “Đường này là do phép thuật không gian tạo thành.”
Giselle nhớ đến không gian tạo nên thử thách Lửa của quân tiên phong, nơi đó cũng trông như thể nằm bên dưới Hogwarts nhưng thật ra không phải, chỉ là một không gian hoàn toàn do phép thuật tạo thành mà thôi. Bùa mở rộng không gian bình thường đã khó, giờ còn là bùa tự tạo không gian, Giselle tự ước lượng khả năng của mình rồi tặc lưỡi:
“Ai tính giấu kho báu ở đây mà lại chỉ để mỗi bức tranh chắn lối thôi vậy!”
Chàng trai đi trước cười đáp: “Bùa gắn chặt vĩnh viễn hiệu nghiệm đấy chứ.”
Nói đùa vài câu là đi hết đoạn hành lang nhỏ hẹp này. Cuối đường là một căn phòng hình tròn, chỉ đặt một cái bệ đá trông vô cùng bình thường, ánh sáng ít ỏi từ giếng trời bên trên chiếu xuống mà cô phù thủy rất nghi ngờ đó có phải là ánh sáng do phép thuật tạo thành hay không.
Chẳng có gì để quan sát ở nơi này, nhìn từ bố trí thì rõ ràng là chúng cần làm gì đó với cái bệ đá. Ryu-chan cứ nhẹ nhàng đi tới dưới sự định hướng của ánh sáng đỏ làm Giselle không khỏi tưởng tượng ra cảnh anh đi khắp nơi trong tòa lâu đài Mahoutokoro với bộ dạng như vậy.
Cô không biết nên vui hay nên buồn với cảnh đó nữa.
“Selly em xem đây có phải cổ ngữ Runes không?”
Cô đi đến, lấy đũa phép vít lên từng lớp phép trên cái bệ đá, hơi không chắc chắn đáp: “Là Runes cổ ngữ Latinh, nhưng lại pha thêm ma thuật khác nữa.”
Ma thuật khác ở đây là lực lượng nguyên tố phép thuật tụ hội, Giselle không chắc Ryu-chan có sử dụng được nó không. Đang nghĩ thầm trong bụng nên giải thích ra sao cho anh hiểu thì chàng trai đã mỉm cười nói:
“Tên của nó là ma thuật cổ xưa, anh có thể nhìn thấy và anh biết em cũng có thể nhìn thấy.”
Tiếng nói nhẹ nhàng khẽ rơi qua không gian giữa hai người, động tác tay của Giselle cứng đờ, cả người không động đậy một lúc lâu chừng như vô tận, cô mới chậm rì rì đáp: “Đây là từ tổ Runes dẫn truyền năng lượng,” cố giữ giọng bình thản nhất có thể, “Em nghĩ chúng ta nên truyền ma thuật cổ-cổ xưa vào cái bệ đá này.”
“Được rồi, chúng ta cùng làm nhé.”
Mặc cho ngàn suy nghĩ chạy trong đầu, cô gái tiến tới đứng đối diện chàng trai qua cái bệ đá, vận dụng ma lực bản nguyên của mình để truyền năng lượng ra. Bệ đá sáng lên hình thành hai ngọn lửa màu trắng bạc và rồi không gian xoay chuyển hệt như cô vừa chạm tay vào một cái khóa cảng.
Bị khóa cảng kéo đi đã thành quen, cảm giác khó chịu cũng mất dần. Nó giống như cơn say xe đò kiếp trước, đi hai ba lần say nôn ói mệt lả người nhưng đi mười mấy hai chục bận thì thành như ngồi xe nhà mình luôn rồi.
Cô phù thủy hi vọng mình cũng có trải nghiệm tương tự với độn thổ.
“Selly à anh nghĩ chúng ta chui vào hầm mộ của ai đó rồi.”
Nếu là ngày hôm qua từ “chúng ta” này có lẽ sẽ làm cô ngượng ngùng mất tự nhiên, còn hiện giờ thì nó làm cô nghĩ đến việc hai người họ là cùng một loại người. Đồng loại. Một nhóm phù thủy bẩm sinh hoặc vì lý do gì đó mà có thể nhìn thấy và sử dụng ma thuật cổ xưa, theo như anh chàng nói.
Nơi này đúng là trông như hầm mộ của vua chúa quý tộc Trung Quốc, xung quanh toàn là đất cát, các cây cột dựng lên như đục khoét từ đất vậy, làm cô có mường tượng rõ ràng rằng lăng mộ được đào sâu tận mấy trăm thước dưới lòng đất. Ngoài mùi đất ẩm còn có mùi vị mục rữa của cây cỏ và những thứ lâu ngày không được ánh sáng chiếu tới.
Cô thầm bực bội, bên không gian bệ đá thì biết tạo ra nguồn sáng, thế mà đến lăng mộ này cứ để tối đen chơi vậy đó. Cô b.ắ.n ra một ngọn lửa sáng để nó trôi bồng bềnh trên đầu hai người. Ryu-chan đi trước, từ tốn đi sâu vào trong, xuyên qua những vách tường đá vẽ nhiều ký hiệu phù thủy tá lả, có đôi khi Giselle nhận ra một vài chữ Runes cổ ngữ Latinh, Celtic, Đức... đôi khi là chữ tượng hình như Ai Cập cổ đại.
“Ký hiệu nơi này tạp nham quá,” cô soi đũa lên bức vẽ 9 loài vật đại diện cho 9 con số huyền bí. Thật chẳng ra làm sao, tự nhiên lại chêm số học huyền bí vào giữa hai bức vẽ Runes và nghi lễ tế thần mặt trời.
“Đừng nhìn, đó là giả tượng,” người đi trước nhắc. “Đôi khi anh phải biết ơn khiếm khuyết của mình, nếu không chắc anh đã bị hôn ám biết bao nhiêu lần rồi.”
“Giả tượng á?” Giselle không dám nhìn nữa, cũng dẹp luôn ý định lấy giấy da ra chép lại các hình vẽ này để tra cứu.
“Trên tường xen kẽ rất nhiều chủ đề và ngôn ngữ của nhiều nền văn minh lẫn lộn phải không?”
“Vâng?”
“Nếu em tò mò nhìn kỹ muốn nghiên cứu thêm, sẽ bị nó ám loạn trí đấy.” Giọng anh nhẹ nhàng nhưng cô gái nổi hết cả da gà. “Không thể đặt văn minh phép thuật này trộn lẫn với văn minh phép thuật kia đâu, chủ lăng mộ làm vậy để mê ám chúng ta đấy.”
“Anh nói chúng ta là đang tham chiếu đến kẻ trộm mộ à?”
Ryu-chan bật cười, tiếng cười khẽ thật dễ nghe. Anh còn tâm trạng cười đùa, cô còn tâm trạng nói giỡn, như thể chúng đang đi dạo trên ngọn đồi phía sau làng Hogsmeade chứ không phải đang xâm nhập vào một lăng mộ phù thủy có vẻ như rất hùng mạnh.
Thần kinh Giselle đã được chuôi rèn đến độ rơi vào tình cảnh này vẫn có thể ung dung như vậy.
Đi thêm 5 7 phút, xuyên qua vách tường loạn trí, chúng mới đến được một căn phòng có một cái lăng mộ bằng đá đặt ngay chính giữa. Xung quanh là vài bàn bệ như để thờ cúng, nhưng nhìn chung khá đơn giản nhất là khi so sánh với vách tường toàn ký hiệu phù thủy huyền bí học dẫn vào đây.
“Anh nghĩ đó là lăng mộ của chủ nhân nơi này à?”
Giselle đứng xa xa hỏi, không dám đến gần thêm. Như bao người con Á Đông khác, cô có niềm tôn trọng với anh linh người đã khuất, rất không muốn làm phiền nơi an nghỉ vĩnh hằng của họ. Trong khi ai đó thiết kế cách tiếp cận này có vẻ như là muốn quật mộ của người ta lên.
“Mở ra là biết,” chàng trai phẫy nhẹ đũa làm nắp mộ bật ra, bay sang một bên.
Cô gái thấy ê răng, “Cẩn thận đấy Ryu-chan,” nhưng cô không tiến tới gần. Và thật ngạc nhiên là người vừa mới bật nắp quan tài cũng không tiến thêm bước nào nữa.
“Em có thấy gì kỳ lạ không?”
Giờ anh mới thấy kỳ à. “Em thấy kỳ từ đầu đến giờ rồi,” cô đáp. “Mộ gì dễ dàng quá, không giống trên phim gì cả.”
“Ồ phim gì?”
“Indiana Jones!” Cô trợn mắt, “Ryu-chan đấy không phải trọng điểm!”
“Chỉ đùa một chút trước khi thứ đó bước ra mà thôi.”
Thứ đó trong miệng anh là những khúc xương tá lả bay từ trong lăng mộ ra. Đương lúc Giselle tưởng tượng những khúc xương lớn bé đó sẽ đồng loạt tấn công chúng, nên gọi Protego trước nhỉ, thì không, chúng tụ hình lại như một trò chơi xếp hình em yêu sinh học, những khúc xương tự biết vị trí của mình, chẳng mấy chốc xếp thành một bộ xương người hoàn hảo như mô hình giải phẫu trong tiết y sinh, bắt đầu nện bước về phía chúng.
Ờ thì phép thuật này đủ dọa sợ Muggle đó, nhưng với phù thủy thì hơi hiền.
Ngay khi cô gái nghĩ thế thì bộ xương trước mặt... biến mất.
“Đằng sau!” Ryu-chan la lên cảnh báo cũng là lúc Protego của cô hiện ra. Một tiếng oang cực lớn chấn đẩy cô văng ra 2 3m, té oạch xuống nền đất. Vừa kịp nhận ra bộ xương biết độn thổ thì phía Ryu-chan đã b.ắ.n tới một ngọn lửa như bùa Incendio, va trực diện bộ xương và chẳng xi nhê gì.
Được rồi, chúng ta có một bộ xương kháng lửa biết độn thổ.
Chàng trai đ.á.n.h ra bùa gì đó tiếp thì bộ xương lại biến mất, chưa đến 1/10 giây sau nó hiện ra trước mặt Giselle vừa mới lồm cồm đứng dậy - với một động tác như chuẩn bị đ.ấ.m thẳng vào mặt cô. Có lẽ nắm đ.ấ.m này là lý do Protego vỡ tanh bành, và rõ ràng là cô không thể trơ trơ ra đón đỡ được.
“Protego! Selly!” Ryu-chan vừa phóng khiên che chắn giúp cô vừa la lên, “Em đi chơi với Indiana Jones rồi hả?”
“Đùa vui đó,” cô cười như mếu, “Reducto!” Bộ xương chỉ bị đẩy ra xa chút xíu, lại chạy tới.
Anh gọi ra một sợi dây thừng rất to, trói chặt bộ xương khô lại. Nhưng việc nó thoát khỏi dây trói chỉ là vấn đề vài phút.
“Em nghĩ sét sẽ đ.á.n.h được,” cô nhìn bộ xương vùng vẫy trước mặt mình, các sợi dây thừng thô to đã bị đứt dần. “Nhưng em không có bùa sét nào đủ mạnh cả.”
“Để anh thử xem.” Nói rồi Ryu-chan chĩa thẳng đũa phép lên cao giống như một cột thu lôi, anh niệm gì đó bằng tiếng Nhật và sét bỗng nhiên đ.á.n.h rầm xuống bộ xương. Giselle đứng hơi gần cũng bị sét lan tới tê khắp cả người, làm cô nhớ đến tia sét ở đền thờ Ba Nữ Thần khi xưa.
Bộ xương tan rã, các khúc xương như đã không còn phép thuật gia trì, rơi lả tả trên nền đất.
“Làm Indiana Jones không dễ nhỉ?” Ryu-chan đến gần cười trêu.
Anh còn tâm trạng để đùa à, “Em muốn làm Lara Croft cơ!”
